Cực Phẩm Thần Y

Chương 1320




Chương 1320

“Ông Tả nói rất đúng, vậy Lập Thành chúc các ông giành được chiến thắng!”

Kinh Lập Thành cười lớn, như thể đã nhìn thấy trước cái chết của Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn Kinh Lập Thành nói: “Anh bây giờ có thể đắc ý như vậy, trước tiên tôi sẽ giết ba người bọn họ, cuối cùng sẽ giết anh.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh và giọng điệu đơn giản, như thể anh đang kể một chuyện nhỏ rất bình thường.

Tiếng cười của Kinh Lập Thành đột ngột dừng lại, sau đó hắn lộ ra vẻ khinh thường, khinh thường nói: “Tôi biết anh là một cường giả tông sư hậu kỳ, anh quả thực có năng lực siêu phàm, cũng có thể đạt được cảnh giới cao như vậy là vì tuổi còn trẻ, khiến cho anh có chút hơi quên hết tất cả, cho rằng mình mạnh nên không cách nào phán đoán tình hình hiện tại của mình!

Bên phía chúng tôi có ba vị cường giả tông sư, mà tiền bối Kinh Hoàng Thái và tiền bối Tôn Kỳ, đều cùng cảnh giới với anh, đánh bại một trong hai vị này còn khó, huống chi là đối mặt với sự liên thủ của cả ba vị tông sư? Tôi thực sự nghi ngờ, lúc này anh có phải đang sợ hãi với tình hình hiện tại không, sợ đến mức bắt đầu ăn nói hồ đồ rồi.”

Kinh Hoàng Thái và Tôn Kỳ cười tự mãn, Kinh Lập Thành nói đúng, về mặt tu luyện, bọn họ nhất định không kém Trần Gia Bảo, huống chi bọn họ cũng đã lớn tuổi rồi, trải qua vô số trận sinh tử, kinh nghiệm chiến đấu, sự tự tin của bọn họ còn vượt xa Trần Gia Bảo!

Tả Kiếm Thiên cười khinh bỉ, nói: “Cậu muốn giết ba người chúng tôi? Sự ngạo mạn của cậu đúng là một trò cười đấy, có điều nói đến cũng là “Thiên dục sử kỳ vọng, tất tiên sử kỳ cuồng”, sự ngạo mạn của cậu bây giờ, xem ra lại là phù hợp với câu này…”

Đột nhiên, Tả Kiếm Thiên còn chưa nói dứt lời, Trần Gia Bảo đột nhiên bắt đầu hành động!

Hai mắt Trần Gia Bảo lạnh như băng, chân phải giậm trên mặt đất, phóng về phía Tả Kiếm Thiên, tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp sao băng, trong chốc lát đã tới trước mặt Tả Kiếm Thiên.

Tả Kiếm Thiên đột ngột mở to mắt, không ngờ Trần Gia Bảo lại có thể đột nhiên làm như vậy? Cộng thêm việc tu luyện của ông ta tệ hơn Trần Gia Bảo một bậc, nên ông ta vẫn chưa kịp phản ứng, Trần Gia Bảo đã dùng tay trái ấn vào mặt ông ta, đẩy thân thể của ông ta, và tiếp tục bay về phía trước với tốc độ cực nhanh.

Đơn giản, thô bạo!

Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” lớn, cửa gỗ và cửa sổ của căn phòng bị lưng Tả Kiếm Thiên đập vào, bụi gỗ bay ra!

Mà Tả Kiếm Thiên không thể theo ý mình chỉ có thể Trần Gia Bảo đẩy ra.

Trong đình viện hoa anh đào.

Dù gì thì Tả Kiếm Thiên cũng là một cường giả tông sư, tuy rằng bị Trần Gia Bảo đẩy xuống đình viện hoa anh đào một cách cực kỳ nhục nhã, thậm chí ông ta còn bị Trần Gia Bảo làm cho đau cả tay, nhưng trình độ của bản thân vẫn còn, hét lên một tiếng, điều động thể nội chân nguyên, một con dao hướng đến kề vào cổ Trần Gia Bảo!

Đòn này nhất định phải cứu đối phương, mà kẻ ra tay trước sẽ có toàn quyền, cứ thế trên tay xuất hiện ra một con dao màu trắng!

Nếu anh thực sự bị dao cứa vào cổ, e rằng Trần Gia Bảo sẽ bị đầu người phân ly ngay tại chỗ!

“Tài vặt.” Trần Gia Bảo khinh thường, nắm chặt khuôn mặt của Tả Kiếm Thiên, rồi mạnh mẽ ấn xuống.

Một tiếng “ầm ầm” lớn vang lên, Trần Gia Bảo đập Tả Kiếm Thiên xuống đất. Một hố lớn sâu nửa thước xuất hiện trên mặt đất, làm bụi bay lên, những cây anh đào xung quanh ngày càng lay động, và hoa anh đào lần lượt rơi xuống.

Tả Kiếm Thiên khịt mũi, mặt đỏ bừng bất thường, rõ ràng là bị nội thương, đồng thời, con dao trên tay vốn đã cứa vào cổ Trần Gia Bảo cũng bởi vì nguyên do bị thương, dẫn đến ngưng trệ con dao trên tay chỉ cắt được nửa chừng, mà đã mềm nhũn rơi xuống mặt đất.

Trần Gia Bảo dùng tay trái đè đầu Tả Kiếm Thiên xuống đất, trong khi tay phải bóp thành kiếm pháp, vút lên trời ngắm chuẩn vào ngực Tả Kiếm Thiên, và năng lượng kiếm lập lòe ở đầu ngón tay.

Chiêu tiếp theo, kiếm khí của Trần Gia Bảo, đã xuyên qua tim của Tả Kiếm Thiên!