Chương 1319
Một vị cường giả tông sư trung kỳ khác cũng bước tới, thân hình hắn cao lớn, tay chân dài, đôi mắt long lanh nhìn, như toát ra vẻ sáng chói!
Ba người đứng cùng nhau, mặc dù không làm gì, nhưng khí thế của bọn họ đã khiến Bùi Tuệ Lâm và Lưu Vũ Tình trong lòng không khỏi run sợ.
Trong lòng lo lắng, Lưu Vũ Tình trực tiếp nắm lấy tay của Bùi Tuệ Lâm, thấp giọng lo lắng hỏi: “Phía đối diện có nhiều người như vậy, hơn nữa trông ai cũng đều đặc biệt lợi hại, Gia Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cô yên tâm đi.” Bùi Tuệ Lâm thì thào: “Đừng quên, tôi đã nói với cô về trận quyết chiến của Trần Gia Bảo trên đỉnh Hồng Lĩnh, cô nói xem, Trần Gia Bảo sẽ có chuyện không?
Lưu Vũ Tình ngây ra, đúng vậy, Trần Gia Bảo có thể giết chết cả một cường giả trong truyền thuyết, chưa nói tới đối diện chỉ có tông sư.
Nghĩ đến đây, Lưu Vũ Tình mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo nói: “Hai vị tông sư hậu kỳ, và một vị tông sư trung kỳ, đây hẳn là toàn lực chiến đấu của nhà họ Kinh và nhà họ Tang cậu?”
Dựa vào thực lực của nhà họ Ngụy và nhà họ Hề cũng có thể suy đoán, lẽ ra nhà họ Tang chỉ có một vị tông sư hậu kỳ là Tôn Kỳ, mà nhà họ Kinh thì mạnh hơn một chút, ngoài tông sư hậu kỳ Kinh Hoàng Thái ra thì còn có thêm một vị cường giả tông sư trung kỳ nữa.
Cảnh Hành Thái cũng chắp tay đứng, kiên cường nói: “Nếu nói về sức chiến đấu đỉnh cao, tất nhiên chỉ có ba người chúng tôi mới đúng!”
Trần Gia Bảo gật đầu nói: “Đó cũng có nghĩa là, chỉ cần ba người các ông bị giết ở đây, thì nguyên khí nhà họ Kinh và nhà họ Tang sẽ bị tổn thất rất nhiều, thậm chí còn bị loại khỏi mười gia tộc hàng đầu, tôi nói không sai chứ?”
Giọng anh đều đều, như thể anh đang nói điều gì đó được coi là đương nhiên.
Mà Kinh Hoàng Thái và những người khác lại cười rất lớn.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình. Ba người chúng tôi liên thủ, trừ phi Trần Gia Bảo cậu đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, hoặc là có cường giả truyền kỳ cứu đến cứu cậu, nếu không, thì hôm nay cậu nhất định sẽ phải chết!” Kinh Hoàng Thái cười không ngớt.
Trần Gia Bảo nắm chặt thanh kiếm trong tay, kiếm khí không gì sánh được, liếc nhìn bằng nửa con mắt nói: “Hôm nay ai giết ai, ai sẽ chết ở chỗ này, tôi sẽ cho các ông tìm đáp án từ thanh kiếm của tôi!”
“Ba vị tiền bối, Trần Gia Bảo tuy là một tên tử tặc tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, nổi tiếng khắp tỉnh Hòa Bình, nhất định không thể coi thường. Hơn nữa, hắn cùng nhà họ Kinh và nhà họ Tang là kẻ thù không đội trời chung, ba vị tiền bối không cần tính đến đạo đức xã hội thân phận, ba người bọn họ trực tiếp hợp lực, hơn nữa sẽ tuyệt không nương tay, chính là trong thời gian ngắn nhất giết chết Trần Gia Bảo tại nơi đây! ”
Kinh Lập Thành kính trọng nói, tuy anh ta là người thừa kế của nhà họ Kinh, nhưng trước mặt ba vị tông sư cường giả vẫn giữ tư thế thấp hơn, hơn nữa vẻ mặt vô cùng kính nể.
Dù sao tông sư cũng đều là người bề dưới, Kinh Lập Hoa tuy rằng có thân phận cao quý, nhưng trước mặt các vị cường giả, anh ta hoàn toàn không thể tự kiêu!
“Đừng lo lắng, anh Kinh, sự việc nặng nhẹ như nào chúng ta vẫn có thể phân biệt được. Lần này không phải là một cuộc thi võ thuật mà là một trận đọ sức sinh tử, tất cả chúng ta đương nhiên sẽ tập trung vào tình hình chung và đối phó với tên tử tặc như Trần Gia Bảo. Càng huống hồ, chúng ta với tư cách là tông sư của tỉnh Thanh Hóa, chúng ta làm sao có thể dễ dàng nhẫn nhịn cho Trần Gia Bảo, một kẻ ngoại tỉnh tới tác oai tác quái được? Tóm lại, hôm nay chúng ta phải để Trần Gia Bảo tưới máu cho cây anh đào! ”
Vị cường giả tông sư trung kỳ cấp trung của nhà họ Kinh, Tả Kiếm Thiên, mỉm cười tự tin, ông ta biết Trần Gia Bảo rất mạnh, nhưng ba chọi một, cho dù Trần Gia Bảo có giỏi đến đâu thì hôm nay anh ta cũng không có cách nào ra khỏi gốc cây anh đào này được.