Chương 1249
Đột nhiên, Trần Gia Bảo xoay người, chậm rãi đi về phía Liễu Đức Thắng, ánh mắt anh lạnh lùng, lạnh đến thấu xương, không mang theo chút tình cảm nào.
Sắc mặt Liễu Đức Thắng biến đổi lớn, một trận hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên, lạnh đến mức ruột gan cũng lạnh theo, không thể không lui về phía sau, run giọng nói: “Cậu… Cậu đừng tới đây, ngàn vạn lần đừng tới đây, nếu như cậu tiến lên thì tôi sẽ không khách khí với cậu…”
Thật buồn cười, ngay cả Trương Tam Gia luôn luôn cường đại kiêu ngạo, cũng giống như chuột nhìn thấy mèo, kính sợ Trần Gia Bảo như vậy, vậy những người bình thường như bọn họ, làm sao có thể là đối thủ của Trần Gia Bảo?
Nhân vật lớn như Trần Gia Bảo, lại có thể để ý đến sự đe dọa của Liễu Đức Thắng?
Bước chân của anh vẫn không ngừng, cách Liễu Đức Thắng càng ngày càng gần, khoảng cách giữa hai bên đã không tới 5 mét.
Liễu Đức Thắng kinh hồn bạt vía, đột nhiên nhiệt huyết dâng lên, không biết lấy dũng khí từ đâu đến, anh ta lấy từ trong túi một khẩu súng lục chỉ về phía Trần Gia Bảo, thần sắc hơi điên cuồng, nói: “Tôi nói rồi, cậu dừng lại cho tôi, bằng không tôi liền nổ súng! ”
Trương Tam Gia âm thầm lắc đầu, cho dù là một tiểu đội đặc chủng có vũ trang hạng nặng, cũng không có biện pháp uy hiếp đối với bậc thầy võ thuật này, hiện tại Liễu Đức Thắng lại dùng súng lục uy hiếp Trần Gia Bảo, thật sự là ngu không thể chữa nổi.
Quả nhiên, đối mặt với mực súng lục này, bước chân của Trần Gia Bảo cũng không ngừng, trong ánh anh mắt hiện lên một tia khinh miệt, cười nói: “Anh cảm thấy, dùng một cây sắt phế đồng thối rữa, đã có thể uy hiếp một bậc thầy võ thuật sao?”
Theo chữ cuối cùng của Trần Gia Bảo cất lên, đột nhiên, chỉ nghe một tiếng gầm nhẹ, từ miệng Trần Gia Bảo phun ra một luồng khí trắng tràn ra, dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng, hướng về phía súng lục trên tay Liễu Đức Thắng làm cho vỡ đôi.
Mọi người nhìn thấy trước mặt lóe lên một luồng sáng trắng, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, thì luồng sáng màu trắng này đã cuốn đi khẩu súng lục, giống như phá băng tuyết, lập tức cắt làm đôi.
Sau khi một nửa nòng súng rơi trên nền gạch lát đá hoa trên mặt đất phát ra âm thanh giòn giã, mọi người đều phản ứng lại, ai cũng đều cảm thán.
Trương Tam Gia càng thêm kinh ngạc, chỉ dựa vào thủ đoạn này để phun ra lửa giận, còn lâu mới có thể ngăn cản lại được, nếu vừa rồi Trần Gia Bảo dùng thủ đoạn này để đối phó với ông ta, e rằng giờ này ông ta đã bị giết.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta vừa sửng sốt vừa mừng rỡ.
Ở trên sân, vẻ mặt của Liễu Đức Thắng thay đổi rõ rệt, lúc này anh ta gặp một kẻ mạnh mẽ như vậy, tay chân không nhúc nhích, chỉ cần mở miệng ra là có thể cắt đôi một khẩu súng lục cứng rắn?
Điều này hoàn toàn nằm ngoài khả năng hiểu biết của anh ta, trong kinh hãi, anh nuốt một tiếng “ực”, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Lúc này, Trần Gia Bảo đã đi tới bên người Liễu Đức Thắng, mà Liễu Đức Thắng bị khí thế của Trần Gia Bảo bao quanh, anh ta kinh hãi đứng lên, không dám làm ra bất kì hành động khác nào.
Nhưng nghĩ cũng đúng, tuy rằng Liễu Đức Thắng là người số một thành phố Thái Bình, có tài tìm mộ trộm cướp, nhưng đối mặt với một cao thủ, lại không có chút phòng bị?
Trần Gia Bảo vươn tay dễ dàng đoạt lấy nửa khẩu súng lục từ trong tay Liễu Đức Thắng, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ đến lúc chúng ta nói chuyện tiền bạc.”
Sau đó, Trần Gia Bảo đi qua Liễu Đức Thắng, đi tới trước mặt Phan Phi Uyên.
Phan Phi Uyên đứng lên cười nói: “Gia Bảo, anh không sao chứ?”
Trần Gia Bảo cười lắc đầu, nói rằng anh không sao.
Đột nhiên, khi Liễu Đức Thắng nghe được lời nói của Phan Phi Uyên, sắc mặt của anh ta thay đổi rõ rệt, cả người anh ta bắt đầu run lên, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, cô ta gọi anh ta là Gia Bảo? Lại họ Trần, chẳng lẽ …
Nghĩ đến đây, Liễu Đức Thắng sửng sốt thốt lên: “Anh … Anh là Trần Gia Bảo?”
Liễu Đức Thắng nói ra thân phận của Trần Gia Bảo một lần nữa gây náo động cả hội trường!
Như thể cái tên “Trần Gia Bảo” có ma lực nào đó, họ bị sốc, sau đó nhanh chóng nhìn Trần Gia Bảo, chờ đợi câu trả lời của anh.
Trần Gia Bảo quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Đức Thắng, nói: “Đúng vậy, tôi là Trần Gia Bảo.”