Cực Phẩm Thần Y

Chương 1241




Chương 1241

Trần Gia Bảo lấy ra một tờ giấy nhỏ, nhẹ nhàng lau lá trà trên đầu ngón tay, sau khi nhớ lại cảm giác tuyệt vời trên đầu ngón tay, trong lòng rung động, cười nói: “Tôi đồng ý với lời cô vừa nói, bởi vì Phan Phi Uyên cô là một mỹ nữ tuyệt sắc. Người phụ nữ xinh đẹp với 7.875 tỷ quả thực còn lâu mới đủ.”

“Miệng của anh quá ngọt, không biết sau này có bao nhiêu cô gái sẽ bị anh lừa.” Lời khen của Gia Bảo dành cho cô ta, khiến cho trái tim cô ta cũng thấy rất hạnh phúc. Khuôn mặt của Phan Phi Uyên đỏ bừng, cô ta liếc nhìn Trần Gia Bảo một cái tỏ vẻ hờn dỗi, thể hiện một biểu cảm phong tình.

Hai người phía sau nhìn thấy sự tán tỉnh qua lại giữa Trần Gia Bảo và Phan Phi Uyên, cả hai liền biết chuyện này là sai, dù sao Trần Gia Bảo cũng là người trong lòng của cô chủ Nguỵ Nhã Huyên, là cấp dưới của nhà họ Ngụy, bọn họ nên báo ngay cho cô chủ Ngụy.

Tuy nhiên, hai người đã đồng loạt ngoảnh mặt làm ngơ.

Trần Gia Bảo nháy mắt với Phan Phi Uyên và mỉm cười: “Cô Phan, có nghĩa là bây giờ cô đã

bị tôi lừa dối sao?” “Anh nghĩ như vậy sao, Phan Phi Uyên tôi không phải là những người ngây thơ chưa rời trường học, cũng không phải chưa bao giờ nhìn thấy thế giới xung quanh, sao có thể bị anh lừa gạt?” Phan Phi Uyên nhấp một ngụm trà, trong lòng cảm thấy có chút bối rối, nhanh chóng cầm tách trà lên nhấp một ngụm thơm phức, mới có thể đè nén lại suy nghĩ trong lòng cô ta lúc này. trái tim xao động, đôi mắt xinh đẹp cũng sáng lên.

Đột nhiên trong lòng cô ta khẽ run lên, nhớ lại cảnh trò chuyện vừa rồi với Trần Gia Bảo, không ngờ tiết tấu trò chuyện lại bị Trần Gia Bảo dẫn đi, giữa lời nói của Trần Gia Bảo, cảm xúc của chính cô không khỏi lộ ra vui mừng xen lẫn xấu hổ, còn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, thăng trầm như đi tàu lượn siêu tốc, điều này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời kinh doanh của cô ta những năm này!

Thật khó tin khi Trần Gia Bảo đã làm tất cả những điều này khi vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đầy 20 tuổi, nhưng bản thân cô ấy đã gần 30 tuổi.

Phan Phi Uyên linh cảm, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể một ngày nào đó cô ấy sẽ bị Trần Gia Bảo lừa gạt.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô dấy lên cảnh giác mạnh mẽ, đồng thời cô cũng cảm thấy cho dù có bị Trần Gia Bảo lừa vào tay thì cũng không có gì to tát, ngay cả bây giờ, cô cũng rất thích cảm giác được trò chuyện với Trần Gia Bảo, bởi vì nó khiến cô ta cảm thấy trẻ hơn vài tuổi, như thể trở lại tuổi trẻ vô tư của thời đại học.

“Có lẽ, sau này chuyển từ tập đoàn Phan Nguyên sang làm việc cho Trần Gia Bảo là một quyết định đúng đắn, nhưng …”

Phan Phi Uyên nghĩ đến thân phận của mình, đôi mắt hơi ảm đạm, thở ra một hơi, cô ta không biết đó là hạnh phúc hay là nỗi buồn.

Ngồi bên cạnh Trần Gia Bảo, anh có thể tinh ý nhận ra rằng cảm xúc của Phan Phi Uyên dường như dao động rất mạnh, vẻ mặt có lúc vui sướng, có lúc bất lực, có lúc tức giận, tất cả đều thể hiện sự lo lắng trong lòng.

Trần Gia Bảo không biết Phan Phi Uyên đang nghĩ gì, nhưng thay vì dò hỏi, anh lặng lẽ uống trà.

Trong lòng anh biết nếu như Phan Phi Uyên muốn nói điều gì, cho dù anh không hỏi, thì cô ấy cũng sẽ chủ động nói cho anh nghe.

Ngay khi Phan Phi Uyên đang suy nghĩ về bản thân mình và mối hận thù đẫm máu của cô ta, Trần Gia Bảo nhướng mày và nói: “Họ đến rồi.”

“Ngài nói gì?” Phan Phi Uyên đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cô ta không nghe thấy những gì mà Trần Gia Bảo nói, cho nên hỏi theo bản năng, sau đó nhìn theo ánh mắt của Trần Gia Bảo, lập tức hiểu được ý của anh.

Trên con đường bên ngoài tòa nhà văn phòng, một chiếc Mercedes Benz màu đen dừng trước cửa, sau đó, bốn người đàn ông bước xuống xe, tức giận đi về phía tòa nhà văn phòng.

Phan Phi Uyên thở dài: “Có vẻ như người chúng ta chờ đều ở đây.”

Trần Gia Bảo gật đầu cười: “Cũng có nghĩa là chúng ta cũng sắp lấy được tiền của mình rồi.”

Phan Phi Uyên lại quay ra ngoài nhìn bọn họ liếc mắt một cái nói: “Nhìn bộ dáng không thoải mái, rõ ràng bọn họ đang cảm thấy phiền phức, nhất định sẽ không ngoan ngoãn nhượng bộ.”

“Vậy thì sao?” Trần Gia Bảo cười, uống một hớp trà, nói: “Từ khi bước chân vào tòa nhà văn phòng này, thái độ của bọn họ không còn quan trọng nữa.”