Cực Phẩm Thần Y

Chương 1211




Chương 1211

Mặt Trắc Phi Vũ trầm xuống, cười lạnh một tiếng, nói: “Anh đúng là có chết cũng vẫn cứng miệng, nhưng anh phải biết, trận đấu thứ ba của anh và Tôn Trường Đông, công ty Cá Độ đã mở ra một trận cá độ, tỷ lệ của Tôn Trường Đông là 1:1.5, còn tỷ lệ của anh là 1:4.5, đến công ty Cá Độ chuyên nghiệp đều cho rằng tỷ lệ thắng của Trôn Trường Đông càng cao hơn, vậy mà anh vẫn còn ở đây cứng miệng được, tôi cũng rất phục độ mặt giày của người ở tỉnh Hòa Bình các người.”

Trắc Phi Vũ cũng là một trong những thế hệ trẻ ở thành phố Thái Bình, trước đâ vẫn luôn dành sự ngưỡng mộ sâu sắc cho Ngụy Nhã Huyên, nhưng trong bữa tiệc do Tôn Trường Đông tổ chức lần trước, đã thấy Trần Gia Bảo và Ngụy Nhã Huyên khiêu vũ trong tư thế thân mật, trong lòng anh ta tràn đầy ghen tị với Trần Gia Bảo, thậm chí trước khi Trần Gia Bảo và Ngụy Nhã Huyên khiêu vũ xong, anh ta đã tức giận mà rời đi rồi, lần này cuối cùng anh ta không dễ gì gặp được Trần Gia Bảo, tất nhiên là không kiêng dè gì mà chế nhạo một hồi!

Công ty Cá Cược?

Trần Gia Bảo đột nhiên bật cười, liếc nhìn Phan Phi Uyên, trong đầu hiện lên một suy nghĩ.

Trắc Phi Vũ nhìn thấy Trần Gia Bảo không đếm xỉa đến mình, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó nhìn theo ánh mắt của Trần Gia Bảo nhìn Phan Phi Uyên, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, tuy rằng lần trước cũng nhìn thấy Phan Phi Uyên tại buổi tiệc, nhưng lần này nhìn ở khoảng cách gần, càng cảm thấy Phan Phi Uyên môi hồng răng trắng, da trắng, dung mạo xinh đẹp, còn hấp dẫn hơn cả Ngụy Nhã Huyên, tuy nhiên, một mỹ nhân như vậy lại đang hẹn hò với Trần Gia Bảo!

Anh ta không khỏi càng cảm thấy ghen tị hơn nữa, hừ lạnh một tiếng: “Trần Gia Bảo, tôi khuyên sớm cút hơn khỏi tỉnh Phú Thọ của chúng tôi, tránh để đến lúc anh thất bại thảm hại ở tỉnh Phú Thọ, hơn nữa dẫn tới cả tỉnh của anh cũng trở thành a trò đùa cho toàn bộ Việt Nam!”

Trần Gia Bảo đột nhiên quay đầu nhìn anh ta, cau mày nói: “Tôi đã dung túng những lần khiêu khích trước của anh, nhưng anh vẫn còn ở đây lên mặt?”

Trắc Phi Vũ cười lớn giống như đã nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời, cả kinh nói: “Đây là tỉnh Phú Thọ, không phải tỉnh Hòa Bình của anh. Anh muốn đuổi tôi đi? Thật nực cười!”

Người đẹp quyến rũ trong vòng tay anh ta thậm chí còn run lên vì buồn cười.

“Ồn ào thật!” Trần Gia Bảo khẽ cau mày rồi đột nhiên đứng lên.

“Anh … anh muốn làm gì? Lẽ nào anh còn muốn động thủ với tôi, cẩn thận tỉnh Phú Thọ chúng tôi …” Trắc Phi Vũ lạnh mặt nói.

Đột nhiên, anh ta còn chưa nói hết câu, Trần Gia Bảo đã giáng xuống một cái tát, chỉ nghe thấy một tiếng giòn rã, Trắc Phi Vũ đột nhiên lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng ngã sấp xuống đất, nửa khuôn mặt bên phải đã đỏ bừng sưng tấy, và máu chảy ra từ khóe miệng.

“Anh dám đánh tôi?” Trắc Phi Vũ che mặt kinh ngạc, hiện tại có thể nói toàn bộ tỉnh Phú Thọ đều đã đứng về phía đối đầu với Trần Gia Bảo, trong tình huống cực kỳ bất lợi này, Trần Gia Bảo còn dám là người ra tay đánh người khác trước? Anh ta không sợ động vào sự tức giận của toàn bộ tỉnh Phú Thọ sao?

Người phụ nữ quyến rũ bên cạnh anh ta còn bị sốc hơn.

Phan Phi Uyên lắc đầu, ngay cả Tang Thiên Vũ của nhà họ Tang cũng bị Trần Gia Bảo chặt đứt hai cánh tay, Trắc Phi Vũ là thế hệ trẻ giàu có ở mức bình thường, Trần Gia Bảo làm sao có thể coi trọng anh ta được?

“Một con ruồi vo ve bên tai, cách tốt nhất chính là tát cho chết!” Trần Gia Bảo nói xong, bước đến bên cạnh Trắc Phi Vũ, nhìn hắn trịch thượng, nói: “Anh muốn tự mình cút ra ngoài, hay là để tôi ném cậu ra ngoài?”

Trắc Phi Vũ lập tức đứng dậy, chỉ vào Trần Gia Bảo, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mày … mày mà dám động thủ một lần nữa, coi chừng sau này không thể rời khỏi tỉnh Phú Thọ được đâu!”

“Lời đe dọa của anh đối với tôi mà nói vô cùng không có giá trị, nhưng xem ra anh đã đưa ra được lựa chọn rồi.” Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng, đột nhiên ra tay, nhanh như chớp, túm lấy cổ áo trước ngực của Trắc Phi Vũ.

Trắc Phi Vũ toàn thân tê dại, phát hiện chân tay đau nhức, yếu ớt không dùng được chút sức lực nào, sắc mặt thay đổi một cách thê thảm, hét lên một tiếng: “Anh … anh đã làm gì tôi?”

Trần Gia Bảo không trả lời, giống như kéo một con chó chết, kéo cổ áo Trắc Phi Vũ đến cửa quán trà, giơ tay ném anh ta xuống đường, khiến cho một đám người qua đường vây lại xung quanh.

Trắc Phi Vũ nặng nề ngã xuống đất, chỉ cảm thấy khắp người đau nhức, tuy rằng rất tức giận nhưng cũng không dám vào lại quán trà tìm Trần Gia Bảo trả thù.