Chương 1142
Những người xung quanh chưa từng nhìn thấy một người nào tàn nhẫn như Trần Gia Bảo, bọn họ đều bị anh làm cho kinh hãi, khí thế anh áp bức đến mức bọn họ không dám thở mạnh.
Trong toàn bộ đại sảnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hét như chọc tiết lợn của Đường Nhạc Thiên.
“Thật là ồn ào.” Trần Gia Bảo bộc phát khí lực đánh vào huyệt đạo của Đường Nhạc Thiên, Đường Nhạc Thiên đột nhiên ngất lịm đi, nhưng theo phản xạ tự nhiên, toàn thân anh ta co quắp lại run rẩy vì đau đớn.
Trần Gia Bảo chuyển hướng ánh mắt không nhìn Đường Nhạc Thiên đang nằm dưới đất, anh đi tới bên người Võ Vân Bình, dùng một đôi mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn từ trên xuống dưới người anh ta, Võ Vân Bình run rẩy sợ hãi tránh né nhưng anh vẫn ngửi được mùi thuốc bắc nhàn nhạt trên người anh ta. Điều này khiến trong lòng Trần Gia Bảo có một cảm giác khá kì lạ.
“Ừng ực” một tiếng, Võ Vân Bình khẩn trương sợ hãi người trước mặt, nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Ngài Trần, không biết ngài… Ngài còn có chuyện gì muốn phân phó?”
Trần Gia Bảo vẫn nghĩ không ra Võ Vân Bình đến cuối cùng điểm nào khả nghi, anh thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Đưa Đường Nhạc Thiên trở về đi, nhớ kỹ thay tôi truyền lời đến Đường gia chủ một câu, Phan Phi Uyên tiểu thư là bạn của Trần Gia Bảo tôi, Trần Gia Bảo tôi tuyệt đối không cho phép có người đến gây rối làm phiền cô ấy.”
“Đúng đúng, lời của ngài tôi nhất định sẽ truyền đến không sót từ nào” Võ Vân Bình liên tục gật đầu.
Phan Phi Uyên lắng tai nghe, trong lòng cảm động không thôi, trái tim như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp ngọt ngào.
Trần Gia Bảo nét mặt không thay đổi, tiếp tục nói: “Nếu như nhà họ Đường nhất định muốn trả thù, vậy thì có thể phái người hướng về phía Trần Gia Bảo tôi ra tay, mặc kệ nhà họ Đường các người dù thủ đoạn như thế nào, tôi đều sẽ tiếp nhận từng các một, nhưng nếu như nhà họ Đường dám có ý ra tay với những người bên cạnh tôi, vậy thì nhà họ Đường nên chuẩn bị sẵn tâm lý toàn bộ cả gia tộc sẽ bị tôi một cước tiêu diệt sạch sẽ!”
Mọi người xung quanh lại chấn động, Trần Gia Bảo dám hạ lời uy hiếp toàn bộ nhà họ Đường. Mẹ kiếp, quá kiêu ngạo, quá kinh người!
“Tôi đã nói xong, anh có thể mang theo Đường Nhạc Thiên rời đi.” Trần Gia Bảo nói xong liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Phan Phi Uyên đi đến.
Võ Vân Bình được giải tỏa áp lực, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, những gì ngài Trần đã dạy tôi sẽ ghi nhớ, bây giờ tôi sẽ đưa Đường Nhạc Thiên đi ngay.”
Sau đó anh ta bỏ qua vết thương trên đầu, kéo theo Đường Nhạc Thiên rời đi một cách thê thảm.
Trần Gia Bảo đi đến trước mặt Phan Phi Uyên, sát ý muốn giết người lập tức biến mất, nụ cười tươi sáng như ánh nắng, thoải mái nói, “Lời tôi vừa nói hẳn là cô cũng đã nghe rồi, Trần Gia Bảo tôi nói được tất nhiên sẽ làm được, từ giờ trở đi cô chính là bạn của Trần Gia Bảo tôi, về sau nếu có kẻ nào không biết sống chết đến ép buộc hay làm phiền cô khiến cô thấy không thoải mái, cô cứ đến nói với tôi, cho dù kẻ đó có là con ông trời đi chăng nữa Trần Gia Bảo tôi cũng sẽ một đao chém chết hắn ta.”
Phan Phi Uyên thật sự rất cảm động, cô ta cảm thấy đây nhất định là chuyện cảm động nhất trong đời cô ta, lần đầu tiên trong lòng cô ta tràn đầy bình yên, vui vẻ, an tâm, cô ta gần như không kìm lại được giọt nước mắt đang trực chờ sắp rơi xuống, vì vậy cô ta vội vàng cúi đầu che giấu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Liễu Ngọc Phi trợn tròn mắt ngạc nhiên, Trần Gia Bảo quả nhiên chinh phục lòng của phụ nữ vô cùng lợi hại. Phụ nữ xinh đẹp ưu tú đến đâu cũng không thoát khỏi tay anh. Thật sự là càng tiếp xúc gần với anh càng khiến người ta động tâm, càng động tâm thì càng thích anh nhiều hơn!
Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ đến ngây người, Trần Gia Bảo đã dám hạ thủ phế bỏ hai tay của Đường Nhạc Thiên, tương đương với việc cùng nhà họ Đường anh sống tôi chết, không đội trời chung, nếu đã là vậy thì thôi đi, nhưng cuối cùng anh còn ngang nhiên thách thức nhà họ Đường trả thù, anh sẽ tiếp nhận hết thảy, đe dọa sẽ diệt sạch cả gia tộc nhà họ Đường. Anh cũng quá ngang ngược, quá kiêu ngạo!