Chương 1131
Tuy dù chỉ là một cái cớ vụng về, nhưng ý tứ rõ ràng trong câu nói đó cũng đủ khiến trái tim của bất cứ người đàn ông nào trở nên loạn nhịp.
“Hả?” Trần Gia Bảo không thể ngờ rằng Liễu Ngọc Phi sẽ dám nói ra lời này, trong lòng anh sửng sốt không thôi.
“Cậu không muốn thì thôi vậy.” Liễu Ngọc Phi trong lòng tức giận không thôi, khó chịu quay mặt đi hướng khác.
Trần Gia Bảo lúc này mới nhận ra mình mắc sai lầm nghiêm trọng, Liễu Ngọc Phi vừa mở lời anh liền từ chối. Điều này không chỉ khiến người đẹp tổn thương mà còn tỏ ra mình là người đạo đức giả.
Ngay lập tức Trần Gia Bảo không còn do dự nữa, vươn tay ôm Liễu Ngọc Phi vào lòng, dán sát ngực vào thân người cô ta, cảm nhận được sự mềm mại của thân thể Liễu Ngọc Phi, anh cười nói: “Thật sự rất thoải mái.”
Liễu Ngọc Phi khuôn mặt ửng hồng nằm trong vòng tay của Trần Gia Bảo, trong đôi mắt xinh đẹp đa tình hiện lên vẻ xấu hổ và vui sướng.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm, người đàn ông này giây trước còn khiêu vũ thân mật với Phan Phi Uyên , giây sau lại đổi sang khiêu vũ với một đại mỹ nhân khác. Mẹ kiếp, tên nhóc đáng chết này sao lại có diễm phúc nhiều như vậy.
Ngụy Nhã Huyên thu hết khung cảnh vào trong mắt, trong lòng càng chua xót, nhỏ giọng thì thầm: “Hừ, yêu thuật cám dỗ, chẳng qua chỉ là một đám tiện nhân nghĩ cách lấy lòng đàn ông mà thôi!”
Trên sàn khiêu vũ, Trần Gia Bảo ôm lấy vòng eo mềm mại của Liễu Ngọc Phi khiêu vũ, lòng bàn tay cảm nhận được mỹ nhân đang nằm trong lòng anh ấm áp mềm mại như ngọc, anh đột nhiên nói nhỏ vào tai Liễu Ngọc Phi: “Có phải cô đã yêu tôi rồi không?”
Liễu Ngọc Phi cảm nhận được hơi thở của Trần Gia Bảo ấm nóng phả bên tai, liền cảm thấy cả người ngứa ngáy, mơ hồ nghe được lời nói của Trần Gia Bảo, sắc mặt cô ta đỏ bừng, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Bổn cô nương đây làm sao có thể yêu cậu, thật hoang đường!”
Trần Gia Bảo cười cười, lại đột nhiên thêm vào bên tai Liễu Ngọc Phi một câu nói mập mờ, : “Đại mỹ nhân đúng là khẩu thị tâm phi.”
Thân thể mềm mại của Liễu Ngọc Phi run rẩy, chẳng những không tức giận mà ánh mắt còn lộ ra vẻ mê ly, gương mặt xinh đẹp như tỏa sáng, không rõ là đang vui vẻ hay tức giận mà quát khẽ vào tai Trần Gia Bảo nói: “Xấu xa, khiêu vũ thì khiêu vũ đi. Cậu đừng động tay động chân với tôi.”
Ngay sau khi bài hát kết thúc, một màn khiêu vũ cũng dừng lại.
Liễu Ngọc Phi vẫn còn chưa thỏa mãn cùng Trần Gia Bảo đi trở về chỗ ngồi.
Phan Phi Uyên đã rót sẵn hai ly rượu chờ, một ly đưa cho Liễu Ngọc Phi, cô ta cười nói: “Liễu đội trưởng, không nghĩ tới cô đã xinh đẹp như vậy mà khiêu vũ cũng rất giỏi.”
“Cám ơn Phan tiểu thư đã quá khen.” Liễu Ngọc Phi gương mặt ửng hồng cười cười, trong lòng lo lắng quay mặt đi hướng khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Phan Phi Uyên .
Màn vừa khiêu vũ vừa rồi cô ta và Trần Gia Bảo hẳn là đã có đủ mấy cử chỉ mập mờ thân mật, thân mật đến mức như thế này thì Phan Phi Uyên nhất định là đã nhìn thấy rõ ràng hết, điều này khiến Liễu Ngọc Phi vừa thẹn thùng mà vừa ngọt ngào.
Đột nhiên Ngụy Nhã Huyên giẫm giày cao gót đi tới, đứng lại trước mặt Trần Gia Bảo, nói: “Trần Gia Bảo, tôi cũng muốn khiêu vũ.”
Lời mời trắng trợn này vừa thốt ra, sắc mặt Phan Phi Uyên bỗng nhiên trở nên kỳ quái, Trần Gia Bảo có cái gì đặc biệt chứ, tại sao có thể có khiến nhiều cô gái ưu tú như vậy hứng thú chú ý đến anh?
Liễu Ngọc Phi vừa khiêu vũ với Trần Gia Bảo xong, trong lòng vẫn còn e thẹn vui mừng, đối với việc Ngụy Nhã Huyên mời Trần Gia Bảo khiêu vũ cô ta thế nhưng không có cảm giác ghen tị.
Trần Gia Bảo suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười, anh không kìm lòng được muốn gạ gẫm trêu chọc cô ta, cố ý giả vờ không hiểu hỏi: “Cô muốn khiêu vũ thì cứ khiêu vũ đi, đi đến đây nói với tôi làm gì?”