Chương 1099
Ngụy Phong Lăng chính thức dẫn Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi vào phòng khách, mời cả hai người ngồi xuống ghê. Mà Ngụy Nhã Huyên đi vòng vòng ở phía sau, đôi mắt bất giác sáng lên, cầm chai rượu vang đỏ Romanee Conti đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo.
“Trần Gia Bảo, hôm nay xem như là tôi cảm ơn anh. Lần trước anh mời tôi ăn cơm trên núi Yên Tử, lần này đến lượt tôi mời rượu anh nhé.”
“Đương nhiên là được. Tôi mời cô ăn cơm, cô mời tôi dùng rượu, đây là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng mà lần trước tôi còn từng cứu mạng cô một lần, có phải hay không cô nên tận tình báo đáp bằng hành động?”
Trần gia Bảo thoáng nhíu mày nhưng sau đó nhanh chóng để lộ nụ cười vui vẻ. Ngụy Nhã Huyên nghe vậy, ngược lại cũng không hề tức giận, chỉ cau có đáp trả.
“Nghĩ hay ho nhỉ? Ban đầu tôi cũng muốn rót rượu cho anh đấy nhưng ai bảo anh dám đùa cợt tôi. Tôi mới không rảnh hầu hạ anh đâu, tự thân mà làm đi!”
Dứt lời, Ngụy Nhã Huyên trực tiếp dằn mạnh chai rượu vang xuống bàn, đi về chỗ ngồi của mình ngồi phịch xuống. TTrần Gia Bảo thấy dáng vẻ cô như vậy, thoáng bật cười.
Mà tâm tình Liễu Ngọc Phi sau khi chứng kiến mọi chuyện chợt trở nên khó chịu, cô cố gắng chuyển hướng mọi người vào vấn đề chính sự nghiêm túc.
“Ngài Ngụy, tôi và Trần Gia Bảo lần này đến tỉnh Phú Thọ chính là có việc cần làm, Ngoài ra, chúng tôi cũng cần sự trợ giúp từ ngài.”
“Hửm? Có chuyện quan trọng gì?”
Ngụy Phong Lăng tò mò nhìn về phía Trần Gia Bảo. Có thể khiến Trần Gia Bảo xem là chuyện quan trọng, vậy chắc chắn đây không phải là việc qua loa nhỏ bé. Chẳng lẽ lần này đối phương đến tỉnh Phú Thọ là để đối phó với Bùi Thanh Phong?
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Phong Lăng không khỏi hồi hập. Mà thời điểm Liễu Ngọc Phi thay mặt Trần Gia Bảo trả lời, ánh mắt thoáng nhìn về phía Ngụy Nhã Huyên, ý tứ vô cùng rõ ràng, rằng cô nên tránh mặt thì hơn.
“Chuyện này, quả thật là chuyện vô cùng bí mật…”
Ngụy Nhã Huyên đương nhiên nhận ra ngụ ý trong lời Liễu Ngọc Phi, bĩu môi khịt mũi.
“Nè, rốt cuộc có nói hay không hả? Đây dù sao cũng là nhà của tôi, muốn tôi tránh đi hả, không có cửa đâu! Trần Gia Bảo, anh nói xem có đúng không?”
Liễu Ngọc Phi nghiêng đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo, mong chờ đối phương nói đỡ giúp mình. Nhưng anh còn chưa mở lời, thì từ bên ngoài đã có thanh âm vọng vào.
“Không sai, ở ngay trên địa bàn nhà họ Ngụy, chẳng lẽ Ngụy tiểu thư còn phải tránh mặt? Chuyện này mà truyền ra ngoài, ắt hẳn sẽ thành chuyện cười mất.”
Trần Gia Bảo sững sờ, theo bản năng xoay người quay lại nhìn, nhất thời đôi mắt sáng lên. Đối phương da thịt trắng như tuyết, vóc dáng cao gầy, nụ cười như có như không treo trên khóe môi. Cô mặc bộ quần áo thể dục màu vàng nhạt, mái tóc xõa ngang vai mềm mại đen nhánh, mang đến cảm giác chẳng vướng chút khói bụi nhân gia.
Vẻ đẹp so với Liễu Ngọc Phi hoàn toàn một chín một mười. Ngay cả người đã từng nhìn thấy qua rất nhiều cô gái xinh đẹp như Trần Gia Bảo, khi liếc mắt nhìn đối phương, nhất thời cũng thoáng ngây ngẩn.
Mà giờ phút này, cô đứng tựa vào cánh cửa, biểu cảm lúc nhìn về phía Liễu Ngọc Phi tràn ngập lạnh lùng. Liễu Ngọc Phi khó tránh khỏi kinh ngạc, người này so với cô hoàn toàn chẳng thua kém chút nào, theo bản năng liền âm thầm quan sát, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.
Mà Ngụy Nhã Huyên lúc này vui vẻ nhảy chân sao đến cạnh người con gái này, miệng tươi rói liến thoắng.
“Chị Ngọc Tuyết, chị tới từ lúc nào vậy.”
Tiêu Ngọc Tuyết nhìn về phía Liễu Ngọc Phi, âm dương quái khí trả lời.
“Chị mới vừa tới thôi. Nhưng vừa vặn nghe chuyện có người muốn em tránh mặt rời đi, đời nào lại có chuyện nực cười như vậy chứ.”
Liễu Ngọc Phi trong vòng vốn đã khó chịu từ trước, hiện tại nghe lời móc mỉa như vậy liền khó tránh khỏi nổi giận, đứng lên lạnh nhạt đáp trả.