Chương 1098
Có kẻ đánh lén!
Liễu Ngọc Phi ngay lập tức cảnh giác. Thời gian dài chấp hành nhiệm vụ ở cục An ninh Quốc gia khiến cô bồi dưỡng nên thói quen nghề nghiệp, ngay khi vừa nhận thức được nguy hiểm sẽ ngay lập tức động thủ.
Nhưng đột nhiên Trần Gia Bảo lại giơ tay, ngăn cản động tác của cô. Liễu Ngọc Phi thoáng sửng sốt, thời điểm nắm đấm chỉ còn cách mặt Trần Gia Bảo trong gang tấc liền bị anh ung dung chặn lại, nắm tay ấy gọn ghẽ nằm trong lòng bàn tay anh. Trần Gia Bảo cong khóe môi, khẽ cười.
“Chỉ mới luyện tập trong thời gian ngắn như vậy, cô cho rằng cô có thể đánh lén tôi thành công hay sao?”
Leeixu Ngọc Phi lúc bấy giờ mới nhìn rõ người đánh lén. Đó là một cô gái lớn lên trông vô cùng xinh đẹp, mắt mũi miệng đều đẹp như thể được điêu khắc nên. Cô mặc trên người bộ quần áo thể thao màu vàng, mái tóc buộc cao, tràn ngập hơi thở thanh xuân, sức sống tuổi trẻ.
Người này chính là em gái của Ngụy Phong Lăng, Ngụy Nhã Huyên.
Thời điểm tạm biệt ở núi Yên Tử, Lưu Ly đã đưa cho Ngụy Nhã Huyên một bộ công pháp để có thể bảo dưỡng nhan sắc thanh xuân. Ngụy Nhã Huyên vừa về đến tỉnh Phú Thọ lập tức lao đầu vào luyên tập, không quản ngày đêm. Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, cô liền cảm thấy thân thể khỏe lên không ít còn da dẻ thì căng mịn hồng hào.
Lần này nghe tin Trần Gia Bảo đến nên Ngụy Nhã Huyên mới chuẩn bị mọi thứ, cố ý đứng phái sau cánh cửa ra tay đánh lén, vậy nên mới có một màn vừa rồi. Mà hiện tại, bàn tay mềm mại trắng ngõn của cô đã bị Trần Gia Bảo bắt lấy. Cô bĩu môi hừ lành, rút tay lại, đồng thời lên tiếng.
“Lần này xem như anh may mắn. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, tôi nhất định sẽ đánh anh đến mức tè ra quần cho xem! Hừ!”
Trần Gia Bảo thờ ơ cười nhạt, cho dù là hơn trăm năm nữa thì cô cũng chẳng phải là đối thủ của anh.
Ngụy Phong Lăng bất lực nở nụ cười nhưng trong mắt đều không giấu được vẻ cưng chiều đối với cô em gái này.
“Nhã Huyên, anh Gia Bảo là khách, em không được bất lịch sự như vậy.”
“Chỉ đùa giỡn với anh ta một chút thôi mà. Đối phương còn không tức giận, anh hung dữ với em làm gì?
Đúng là mất vui mà! Còn cô, chẳng lẽ cô là bạn gái của Trần Gia Bảo?”
Ngụy Nhã Huyên dáng vẻ yêu kiều đỏng đảnh, nhìn về phía Ngụy Phong Lăng và Trần Gia Bảo thè lưỡi làm mặt quỷ. Đột nhiên, ánh mắt cô va phải Liễu Ngọc Phi, theo bản năng vô thức hỏi ngay lập tức.
Vừa hỏi xong, Ngụy Nhã Huyên trong lòng chợt cảm thấy bất mãn. Trần Gia Bảo đúng là người đàn ông phong lưu, đào hoa lại bạc tình mà. Lần trước rõ ràng muốn theo đuổi chị Lưu Ly, chưa được bao lâu bên cạnh đã có ngay một người con gái xinh đẹp khác rồi.
“Nhìn xem, có chỗ nào mà tôi giống bạn gái của cậu ta chứ?”
Liễu Ngọc Phi nghe vậy, gương mặt thoát cái liền đỏ bừng. Cô thẹn quá hóa giận, tông giọng liền nâng cao hơn mọi thường.
“Không phải thì tốt rồi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, Trần Gia Bảo ấy hả là một tên đào hoa bạc tình. Nếu không cẩn thận sẽ bị hắn lừa mất đấy.”
Ngụy Nhã Huyên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nở nụ cười. Mà Trần Gia Bảo lúc này lại âm thầm bĩu môi, gì mà đào hoa bạc tình chứ, người như anh chính là có lòng bao dung, yêu thương vạn vật, có được hay không đây?
Ngụy Phong Lăng bất lực lắc đầu, giới thiệu em gái mình với Liễu Ngọc Phi.
“Ngọc Phi, đây là em gái của tôi, tên gọi Ngụy Nhã Huyên. Con bé tính tình nghịch ngợm, ăn nói trước sau không suy nghĩ, chị đừng để bụng.”
“Đương nhiên là không rồi, tôi không phải là người dễ giận như vậy.”
Liễu Ngọc Phi dịu dàng nở nụ cười nhưng nội tâm lúc này sau khi nghe những lời Ngụy Nhã Huyên nói đã sớm hoảng loạn. Cô từng bị Trần Gia Bảo nhiều lần cưỡng hôn, ngay cả nụ hôn đầu cũng dành cho đối phương. Thế nhưng đến hiện tại, Liễu Ngọc Phi vẫn hoang mang chẳng biết đến tột cùng mối quan hệ giữa mình và anh là gì.
Nếu nói quan hệ người yêu, chắc chắn là không phải. Mà gọi nhau là bạn bè, nghe vào thật sự vô cùng chối tai, có chút lừa mình dối người. Quả thật là chuyện khiến cô đau đầu suy nghĩ mà.
“Vậy tốt rồi, xin mời xin mời, thoải mái ngồi xuống nào.”