Chương 1096
Lúc này, ba người trông có vẻ như là cảnh sát đột nhiên xuất hiện, dường như muốn bao vây lấy Trần Gia Bảo để tiến hành thẩm tra. Hành khách khi nhìn thấy cảnh sát liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, bọn họ chưa kịp động thủ thì Liễu Ngọc Phi đã đứng chắn trước mặt Trần Gia Bảo, lấy từ trong túi áo ra giấy chứng nhận để đối phương biết điều mà lui xuống.
“Ở đây không có việc của các anh đâu.”
Ba vị cảnh sát lập tức nghiêm mặt, nhìn về phía Liễu Ngọc phi cẩn trọng cúi chào, sau đó nhanh chóng rời đi. Mọi người chứng kiến một màn vừa rồi đều vội vàng chụm đầu bàn tán, chỉ trong nháy mắt đã khiến cảnh sát rời đi, chẳng lẽ bối cảnh phía sau Trần Gia Bảo quyền thế lắm sao?
Nhất thời, ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía anh đã trở nên cẩn trọng cùng kính nể hơn rất nhiều. Mà hai người đàn ông vừa bị đánh đến đầu váng mắt hoa kia đã bị dọa cho đến hồn xiêu phách lạc, hoàn toàn không có thời gian rỗi rãi để chú ý đến tình huống vừa rồi.
“Sau này, nếu để tôi phát hiện chuyện các người ở sau lưng chị Đông Vy bịa đặt, thiêu dệt đủ thứ chuyện xấu xa như vậy, kết cuộc của các người sẽ không tốt đẹp đâu.”
Trần Gia Bảo lạnh lùng cảnh cáo. Trương An và người đàn ông đeo kính gọng vàng kia liên tục lắc đầu, mặt mày tái nhợt.
“Không dám, chúng tôi tuyệt đối không dám làm vậy nữa đâu ạ!”
Trần Gia Bảo khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó trở về chỗ ngồi của mình. Hai người đàn ông thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, lồm cồm bò dậy chạy vào nhà vệ sinh để rửa sạch vết thương trên người.
Khi Trần Gia Bảo ngồi xuống ghế, anh thấy Liễu Ngọc Phi đã mở sẵn rượu cho mình thế nhưng không có rót vào ly cho anh. Cô miết môi, khéo léo mở lời.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, Hàn Đông Vy là người phụ nữ của anh, có đúng không? Anh đối xử với cô ấy cũng quá tốt rồi đi. Chỉ cần có người hai ba câu nói xấu, liền trực tiếp đánh người ta đến mức bán sống bán chết.”
“Nếu có người ssau lưng nói xấu cô, tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Trần Gia Bảo tựa lưng vào ghế, nhàn nhàn trả lời.
“Tôi không cần anh làm vậy.”
Liễu Ngọc Phi kiêu ngạo bĩu môi nhưng trong lòng lại không giấu được sự vui vẻ, ánh mắt ngập tràn đắc ý, thậm chí còn chủ động rót rượu cho Trần Gia Bảo.
Anh nâng ly rượu lên, một hơi uống sạch, sự giận dữ ban nãy theo mức độ vơi dần của rượu đã phân tán hơn nhiều. Sau khi uống xong, anh hơi nghiêng ly, hướng về phía Liễu Ngọc Phi ra hiệu. Cô thuần thục rót cho anh, hé miệng lộ ra nụ cười động lòng người.
“Đúng rồi, tôi nghe nói anh và Bùi Thanh Phong ở tỉnh Phú Thọ quan hệ không được tốt cho lắm. Đối phương thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa địa vị ở nơi đó lại đặc biệt uy thế hơn người. Lần này đi một chuyến, chẳng phải anh đang đặt mình vào nguy hiểm hay sao?”
“Biết rõ trong rừng rậm có hổ, nhưng vẫn muốn đi vào tìm hổ cho bằng được. Cô không thấy cuộc sống như vậy mới thú vị hay sao?”
Trần Gia Bảo ung dung nhấp môi rượu nồng, dáng vẻ tự tại thoải mái. Mà Liễu nGọc Phi nghe vậy chỉ nhướng mày, quen thói giở giọng khiêu khích.
“Anh đừng có để mình ngược lại bị cọp cắn chết là tôi mừng rồi. Đến lúc đó, toàn bộ tỉnh Hòa Bình anh bảo làm sao chịu nổi cú sốc này đây?”
“Ngọc Phi, cô lại lần nữa khiêu khích tôi rồi đấy. Lần này, trước hết cứ ghi nợ đã.”
Trần Gia Bảo nhếch môi cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng của Liễu Ngọc Phi, Cô giơ tay che kín miệng, mắt to trừng mắt nhỏ với anh. Nhưng rất nhanh, Liễu Ngọc Phi đã lấy lại vẻ nghiêm túc, hạ giọng nói với Trần Gia Bảo.
“Liên quan đến ngọc tỷ Truyền Quốc, anh tính toán thế nào? Dù sao thì tin tức mà chúng ta có thể dùng được thật sự quá ít.”