Chương 1093
Đám người bám riết không buông kia rốt cuộc hai mắt cũng lập lòe sáng lên, lần này nhất định có kịch hay để xem rồi. Không biết Mục Lương Huy sẽ dạy dỗ Trần Gia Bảo thế nào đây, nhất là sau khi biết cậu ta trái ôm phải ấp cùng lúc cả hai người!
Nhưng mà mọi chuyện diễn ra ở phía sau hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Mục Lương Huy vội vàng chạy tới, ở trước hàng chục con mắt đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của mình, cúi người khom lưng, kính cẩn chào Trần Gia Bảo.
“Ngài Trần, vẫn khỏe ạ.”
Lập tức đám đàn em phía sau Mục Lương Huy cũng theo đó đồng loạt làm tư thế cúi chào, âm thanh hô hoán vang dội.
“Ngài Trần, vẫn khỏe ạ.”
Vốn dĩ muốn xem màn kịch hay ho nhưng giờ mọi người đều ngớ cả ra. Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Đường đường là thiếu gia hô mưa gọi gió ở trường đại học Bách Khoa, Mục Lương Huy nổi tiếng hung hăng, không sợ trời, không sợ đất vậy mà lại cúi đầu khom lưng trước mặt Trần Gia Bảo? Nếu không phải tận mắt chứng kiến toàn bộ chuyện này thì có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Mà anh đối với Mục Lương Huy chỉ nhàn nhạt gật đầu.
“Hóa ra là cậu à.”
Mục Lương Huy lúc này mới hơi ngẩng đầu nhưng tư thế khom lưng vẫn duy trì như cũ, nở nụ cười mang theo ý tứ nịnh nọt.
“Nhận được tin tức một anh chàng đẹp trai nào đó đang cùng Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã đi xem bóng rổ, tôi vừa nghe liền biết là ngài Trần đến rồi, vậy nên mới vội vàng chạy đến đây để chào hỏi. Đúng lúc, tôi biết gần trường học có mở một quán cá nướng rất ngon, đầu bếp có tay nghề lâu năm, giá cả lại phải chăng. Nếu như ngài Trần không chê, tôi xin mạn phép mời ngài cùng với…bốn vị tiểu thư xinh đẹp ở đây đi ăn một bữa no nê ạ.”
Mục Lương Huy vốn chỉ muốn mời Tần Thanh Nhã và Lâm Thanh Hà, thời điểm nhìn kĩ hơn lại phát hiện bên cạnh Trần Gia Bảo đã sớm xuất hiện thêm hai người nữa. Hắn biết đây là hai sinh viên năm nhất Lam Di Lan và Diêu Hoa Mộng, lời vừa nói ra liền đổi thành bốn người, trong lòng âm thầm cảm khái Trần Gia Bảo sao mà đào hoa quá đỗi.
“Ý hai người thế nào?”
Trần Gia Bảo nhìn về phía hai người con gái bên cạnh mình. Lâm Thanh Hà híp mắt nở nụ cười xinh đẹp như hoa.
“Chỉ cần có thể ở với anh Gia Bảo thì đi đâu cũng được hết ạ.”
Tần Thanh Nhã gật đầu tán thành. Trần Gia Bảo suy tư trong phút chốc, sau đó nhìn về phía Hoa Diêu Mộng và Lam Di Lan.
“Vậy bữa tối hôm nay, làm phiền Lương Huy thiếu gia phải tiêu tốn một phen rồi. Còn hai người thì, đi cùng luôn nhé.”
“Cảm ơn anh Gia Bảo!”
Ánh mắt hai người sáng lấp lánh, mà đôi mắt Mục Lương Huy nghe vậy còn sáng hơn gấp bội phần. Hắn liên tục lắc đầu.
“Không không không, tốn kém gì ở đây chứ. Có thể mời được ngài Trần dùng bữa, đây chính là vinh hạnh của tôi. Ngài yên tâm, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa, nhất định khiến cho buổi tối ngày hôm nay của ngài không hề trôi qua lãng phí.”
Mục Lương Huy vươn tay làm động tác xin mời, sau đó trở thành người dẫn đường cho bọn họ, trong lòng vui mừng không ngớt. Hôm qua hắn nghe cha mình chẳng đầu chẳng đuôi nói rằng gia tộc nhà họ Phụng đứng đầu tỉnh Hòa Bình gần trăm năm qua hoàn toàn bị Trần Gia Bảo đè bẹp dưới chân. Nói cách khác, toàn bộ tỉnh thành lúc này, nhất cử nhất động đều đặc biệt lưu ý đến người này.
Mục Lương Huy có thể thành công mời Trần Gia Bảo một bữa cơm, đây chính là vinh hạnh cùng khao khát của biết bao nhiêu người trong tỉnh thành, mơ mà không được. Nếu như Mục Chí Cường cha hắn biết được chuyện này, khẳng định sẽ cười đến mức không ngậm mồm lại được mất.
Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã đều lưu luyến không rời vây quanh Trần Gia Bảo, buồn bã nhìn anh nói lời tạm biệt, sau đó rời đi. Ngày hôm sau, biết chuyện Trần Gia Bảo muốn đi đến tỉnh Phú Thọ, hai chị em Tần Ly Nguyệt và Tần Thi Vân đều cảm thấy chờ ở nơi này thì không có ý nghĩa chút nào.