Chương 1090
“Không được, nhất định phải đem tên Trần Gia Bảo đó nghiền nát như tương! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ thua chắc!”
Sự phẫn nộ khiến hắn dường như mất đi lí trí, trong mắt lóe lên tia âm u. Thời điểm tiếng còi vang lên, vòng đấu bắt đầu tiếp tục như cũ.
Triệu Thành Tấn thuần thục giữ bóng, cho đến phần tuyến ngoài lập tức không chút do dự truyền ngay cho Trương Hữu Quyền. Hắn ném bóng, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Trần Gia Bảo, lần thứ hai giơ ngón cái, sau đó chĩa xuống dưới.
Mọi người trên khán đầi đều xôn xao một trận. Chứng kiến kĩ thuật hơn người như vậy của Trần Gia Bảo mà Trương Hữu Quyền vẫn như cũ lộ công khai khiêu khích. Chẳng lẽ đúng như hắn ta nói, hắn ta hoàn toàn tự tin trong việc đánh bại Trần Gia Bao hay sao?
Cứ nghĩ đến việc Trương Hữu Quyền là át chủ bài có tiếng đến từ học viện nghệ thuật MCMA còn Trần Gia Bảo có thân thế bí ẩn kia lại sở hữu khả năng chơi bóng rổ thần sầu, trực thuộc đại học Bách Khoa.
Hai người này trực tiếp giao đấu giống như đầu mũi tên nhọn đấu với đao bén vậy, cực kì đặc sắc!
Suy nghĩ đến chuyện này, tất cả dường như đều trở nên hưng phấn. Trong mắt bọn họ, thực lực Trần Gia Bảo cùng lắm chỉ ở mức ngang ngửa với Trương Hữu Quyền. Nói đúng hơn, hai người chênh lệch về vóc dáng. Trần Gia Bảo mạnh về phần kĩ thuật cùng tốc độ, muốn vượt qua Trương Hữu Quyền thì phải so cả về vấn đề thể chất.
Có thể nói, hai người đều mang theo ưu thế riêng và đã sử dụng nó một cách cực kì nhuần nhuyễn.
Chính vì thế khán giả mới chờ mong sự giao đấu giữa Trương Hữu Quyền và Trần Gia Bảo.
“Nếu đã tốn công khiêu khích, vậy thì để tôi thành toàn cho nhé.”
Trần Gia Bảo cảm thấy vô cùng buồn cười. Đối phương như một con kiến mà bản thân anh lại là chú voi to. Nhưng hiện tại, voi vẫn phải đáp lại lời khiêu chiến từ kiến, quả thật là hết lời để nói mà. Trong giây lát, anh lập tức áp sát ngay bên cạnh Trương Hữu Quyền, bắt đầu phòng thủ.
“Trần Gia Bảo, tao thừa nhận mày mạnh hơn so với tao tưởng tượng rất nhiều. Nhưng nếu mày đứng gần tao như vậy, tao sẽ cho mày biết trước sức mạnh tuyệt đối của tao, kĩ thuật của mày hoàn toàn không có đất dụng võ đâu!”
Trương Hữu Quyền hơi khom người, tốc độ giữ bóng để chuẩn bị chuyền đi trong tay cũng đã nhanh hơn rất nhiều. Tuy rằng ban nãy trên không trung hắn đã bị Trần Gia Bảo hạ đo ván nhưng hắn vẫn cho rằng bởi vì sự chú ý của mình luôn ở trên giỏ bóng rổ, dẫn đến sự thiếu phòng bị, tạo cơ hội cho Trần Gia Bảo tấn công. Trương Hữu Quyền chưa bao giờ nghĩa sức mạnh của đối phương có thể vượt qua mình.
“Tôi đồng ý với những lời này.”
Trần Gia Bảo mỉm cười, gật gù tán đồng. Trương Hữu Quyền hung tợn nở nụ cười, đột nhiên tăng tốc, lợi dụng ưu thế là cơ thể, bắt đầu quá trình bắt nạt đối phương.
“Vậy nên, mày hoàn toàn không phải là đối thủ của tao.”
Nhưng mà tốc độ mà Trương Hữu Quyền cho là nhanh nhất trong mắt Trần Gia Bảo lại chẳng khác nào là ốc sên bò cả. Anh nhanh chóng di chuyển, dán thật chặt người về phía đối phương, chuẩn bị vươn tay cướp bóng. Ngay khoảnh khắc này, trong mắt Trương Hữu Quyền chứa đầy sát khí, ánh nhìn thoáng lóe lên, thuận thế nghiêng về sau.
Rõ ràng hắn muốn lợi dụng ưu điểm thân thể cao to khỏe mạnh, nghiêng về sau đánh bay Trần Gia Bảo!
Trong mắt anh thoáng qua xúc cảm khinh thường, đúng là tự rước lấy nhục mà!
Trần Gia Bảo vẫn như cũ đứng yến tại chỗ, mặc cho Trương Hữu Quyền lao tới. Thân thể hắn tiện đà nghiêng về sau, dùng toàn bộ sức lực mà đổ ập lên người Trần Gia Bảo. Hắn dự tính đánh bay đối phương nhưng tình huống như dự kiến hoàn toàn không phát sinh, ngược lại Trương Hữu Quyền cảm thấy dường như bản tahan vừa va phải một ngọn núi, đau đến ê ẩm cả người. Hắn gào lên, nặng nề ngã xuống đất, đau đớn cuộn mình lại.
Trần Gia Bảo lạnh lùng cong khóe môi. Nếu không phải anh mà đổi lại là người bình thường, chắc chắn họ sớm đã bị Trương Hữu Quyền đánh bay rồi. Loại người trong thi đấu chỉ biết chơi xấu này, anh đương nhiên sẽ không cảm thấy thương xót. Mà ban nãy Trần Gia Bảo vốn dĩ chỉ dùng một phần sức mạnh mà thôi. Nếu dùng toàn lực, chỉ e lúc này hắn đã sớm thịt nát xương tan rồi.
Nhưng cho dù là vậy, mọi người đối với tình cảnh trước mặt cũng khó mà hiểu nổi. Rõ ràng Trương Hữu Quyền lợi dụng ưu điểm bản thân, cố tình ngã vào người Trần Gia Bảo vậy mà tại sao cuối cùng người bị đánh bay ra ngoài lại là hắn ta cơ chứ?