Cực Phẩm Thần Y

Chương 1077




Chương 1077

Đạm Đài Thái Vũ cầm trong tay kiếm Thu Thủy, ở giữa rừng điên cuồng luyện tập, dường như không biết mỏi mệt là gì. Dáng người tinh xảo uyển chuyển, vung kiếm mỹ lệ, khí thế ngất trời, kiếm khi không ngừng bắn ra tứ phía, xé gió lao đi, khiến vô số lá trúc rơi lả tả.

Mặt trăng soi bóng, kiếm pháp đã tuyệt, người còn tuyệt hơn!

Kể từ lúc trở về Ngô Uyển Tông, Đạm Đài Thái Vũ không nói không rằng trực tiếp đi sâu vào rừng, không ngừng luyện tập với mục đích nâng cao sức mạnh trong khoảng thời gian ngắn nhất. Nhìn thấy Trần Gia Bảo và Phụng Bằng Thanh giao đấu đã khiến Đạm Đài Thái Vũ bị kích thích, trước đó dù đã nghe qua rằng Liệt Địa kiếm ẩn giấu sức mạnh kinh người nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn khiến cô cảm thấy ấn tượng sâu sắc, không tài nào quên nổi!

Giống như lời Liệu Thành Phùng đã nói trước đây, Liệt Địa kiếm hoàn toàn không phải là một phần của thế gian này. Kiếm pháp lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ chạm vào toàn bộ ranh giới, dường như thách thức mọi chiêu thức có trên đời! Ngay cả người đạt đến cảnh giới Truyền Kỳ như Phụng Bằng Thanh còn bị Liệt Địa kiếm dễ dàng giết chết thì Đạm Đài Thái Vũ chỉ đạt cảnh giới Tông Sư làm sao trong vòng ba năm có thể quyết đấu với Trần Gia Bảo cơ chứ?

Đạm Đài Thái Vũ suy nghĩ rối rắm, buồn bực vung kiếm. Trong phạm vi ba mét toàn bộ thân trúc đều ngã rạp xuống đất, lá bay tán loạn, phát ra tiếng xào xạc.

“Trong lòng cô lúc này quá hỗn loạn.”

Sau lưng Đạm Đài Thái Vũ phát ra thanh âm trầm ổn. Cô ngạc nhiên, rốt cuộc là người nào có thể tiến đến gần cô trong vòng ba mét mà cô hoàn toàn không thể phát hiện ra? Cô cảnh giác xoay người, ánh trăng soi tỏ rõ bóng người đang bước đến gần, đó là Liệu Thành Phùng!

Đạm Đài Thái Vũ im lặng. Đúng như gã nói, trong lòng cô hiện tại quá mức rối rắm, nhất là sau khi nhìn thấy Liệt Địa kiếm trong tay Trần Gia Bảo, cả người đã không cách nào bình tĩnh lại nổi. Liệu Thành Phùng lướt mắt nhìn cô, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Chứng kiến trận đấu giữa Trần Gia Bảo và Phụng Bằng Tranh, cô nghĩ gì?”

“Trần Gia Bảo rất mạnh, thậm chí còn vượt qua cả phán đoán của tôi.”

Đạm Đài Thái Vũ suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời.

“Vậy nên cô cho rằng trận quyết chiến ba năm sau, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, có đúng vậy không?”

Liệu Thành Phùng lạnh giọng, thẳng thắn vạch trần tâm tư Đạm Đài Thái Vũ. Cô giữ chặt chuôi kiếm, siết đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch, không cam lòng nói.

“Không phải tôi không tham vọng, càng tự hạ thấp chính mình. Đương nhiên tôi rõ ràng tu vi bản thân có thể nâng cao rất nhanh nhưng một khi Trần Gia Bảo sử dụng đến Liệt Địa kiếm thì chuyện tôi thua là hoàn toàn không thể nghi ngờ.”

Liệu Thành Phùng dường như đã đoán trước cô sẽ nói vậy, lập tức phân tích.

“Sức mạnh của Liệt Địa kiếm đúng là rất kinh khủng, cô có suy nghĩ chán chường như vậy, tôi đương nhiên thấu hiểu được. Thật ra chỉ dựa vào tu vi mà nói, năng lực của cô và Trần Gia Bảo chính là tương đương nhau, không chênh lệch quá nhiều.

Chỉ có điều, Vô Cực quyền của Trần Gia Bảo biến hóa khôn lường, thu vào và thay đổi tốc độ, kích phát năng lực bên trong đều là kĩ năng phòng thủ mạnh nhất. Chưa kể đến Thiên Địa Nhân Tam Kiếm là tuyệt học về tấn công mạnh nhất. Mạnh cả về công lẫn thủ, cấp bậc của Trần Gia Bảo không ngừng tịnh tiến, nếu xét về cảnh giới thì cậu ta xứng đáng là người đứng đầu.”

Nghe Liệu Thành Phùng hết lời khen ngợi Trần Gia Bảo như vậy, sắc mặt Đạm Đài Thái Vũ càng trở nên ủ dột. Lẽ nào ba năm sau, cô thật sự sẽ bị đối phương đánh bại hay sao? Nhưng câu tiếp theo mà Liệu Thành Phùng nói, đã khiến cô bừng tỉnh.

“Tuy nhiên, không phải là không có cơ hội đánh bại cậu ta.”

“Ý anh là gì?”

Liệu Thành Phùng cười khẩy, ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời.

“Trăm ngàn năm ở đất Việt này, nội công cỡ nào thâm sâu, võ công cỡ nào tuyệt đỉnh? Trên thế gian này, cũng không phải chỉ có mỗi Trần Gia Bảo sở hữu được kĩ năng võ thuật đáng sợ đến nghịch thiên như vậy. Cô cứ yên tâm, tôi sớm đã có tính toán. Không lâu nữa tôi sẽ đem đến cho cô thứ vô thượng bí pháp, so với Thiên Địa Nhân Tam Kiếm càng khiến cô như hổ mọc thêm cánh!”

Thứ có thể sánh ngang với Thiên Địa Nhân Tam Kiếm?

Đạm Đài Thái Vũ kinh ngạc mở to mắt, trong lòng khẽ run lên. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cô cúi đầu, chắp tay nói ra lời cảm ơn chân thành.