Cực Phẩm Thần Y

Chương 107




Chương 107

“Vâng, vâng, cảm ơn anh Trần, tôi sẽ đi ngay, bây giờ tôi đi ngay.” Vương Chí Kiên giống như được tha mạng, đứng dậy một cách nhanh chóng, vội vàng chào Trần Gia Bảo rồi bỏ đi như đang chạy trốn.

Trong phòng chỉ còn lại Trần Gia Bảo, Đàm Mỹ Tiên, Lâm Thanh Hà cùng với Chu Linh Hoa, trong số những người họ, Đàm Mỹ Tiên là người cảm thấy xấu hổ nhất.

Ban đầu cậu ta là người bị coi thường nhất, đột nhiên bây giờ tất cả dường như bị đảo ngược, Trần Gia Bảo lại trở thành người có quyền uy nhất, cho dù bà ta đã lăn lộn nhiều năm bên ngoài, đã sớm nhìn thấu mọi việc, nhưng bây giờ khuôn mặt bà ta đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.

“Mọi người mau ăn đi, tuy rằng đây là đồ ăn miễn phí, nhưng là chúng ta cũng không thể lãng phí được.” Trần Gia Bảo tự gắp, thản nhiên ăn uống như thường.

“Anh Bảo, Thanh Hà gắp đồ ăn cho anh nhé.” Lâm Thanh Hà khéo léo gắp cho Trần Gia Bảo một miếng sườn, vui vẻ cười đến nỗi hai mắt đều cong cong như hai vầng trăng lưỡi liềm, sau đó cô lập tức chạy đến trước mặt Đàm Mỹ Tiên, nắm lấy tay bà ta, làm nũng nói: “Mẹ, bây giờ mẹ còn phản đối không?”

“Chuyện của người trẻ tuổi các con, mẹ không nhúng tay vào, tuy nhiên Thanh Hà, bây giờ con còn phải thi đại học, nên Gia Bảo các con nhớ rõ phải biết kiềm chế.” Đàm Mỹ Tiên xấu hổ, nói xong câu đó thì đi ngay.

Kiềm chế?

Khóe miệng Trần Gia Bảo cười xấu xa, mẹ vợ nói câu này, là đồng ý cho mình với con gái bà ở cùng nhau rồi?

Lâm Thanh Hà cười, khuôn mặt đỏ rực lên, vui sướng nhìn trộm Trần Gia Bảo một cái.

Đàm Mỹ Tiên đã chấp nhận quan hệ của hai người, Lâm Thanh Hà cũng không lo lắng điều gì nữa, hạnh phúc dựa vào ôm lấy Trần Gia Bảo, làm nũng bắt Trần Gia Bảo đút đồ ăn cho cô.

Chu Linh Hoa nhìn thấy vậy, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ.

Ăn cơm xong, Lâm Thanh Hà hỏi Trần Gia Bảo có muốn đến trường của cô chơi không, Chu Linh Hoa cũng ở bên cạnh khuyến khích, Trần Gia Bảo suy nghĩ, dù sao bây giờ cũng không có việc gì nên gật đầu đồng ý luôn.

Chu Linh Hoa mở cửa xe BMW của mình ra, lái xe đi thẳng đến trường, còn Trần Gia Bảo với Lâm Thanh Hà ngồi ở ghế sau.

Lâm Thanh Hà cười khanh khách, nói: “Anh Bảo, trường bọn em có rất nhiều cô gái xinh đẹp, đợi anh tới xem, có khi về sau liền muốn ở lại trường của bọn em luôn ý chứ.”

“Con gái trường em dù có đẹp thế nào nhưng mà liệu có đẹp hơn Thanh Hà của anh không?” Trần Gia Bảo trêu đùa.

Lâm Thanh Hà cười, mặt đỏ lên, giả vờ giận trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, ánh mắt vui vẻ, vừa nhìn vừa khoác tay Trần Gia Bảo .

“Anh Bảo, anh đừng khen Thanh Hà nữa, người ta sẽ xấu hổ đó!”

Lâm Thanh Hà ôm anh rất chặt, Trần Gia Bảo không nhịn được, cánh tay khẽ đặt lên đùi cô.

Xuyên qua lớp váy mỏng, anh có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm tỏa ra từ chân Thanh Hà.

Lúc này, khuôn mặt Lâm Thanh Hà càng đỏ hơn.

Trần Gia Bảo vẫn coi cô như em gái mình, nhưng dáng vẻ cô gái nhỏ này thẹn thùng thật sự làm cho người ta rung động mà.

Sau đó, Lâm Thanh Hà nhìn Trần Gia Bảo, khuôn mặt tươi cười đỏ rực lên, trong lòng vô cùng xấu hổ, lại nghĩ đến vẻ mặt của mẹ mình hết kinh ngạc lại sửng sốt, cô liền nhịn không được mà bật cười, hôn lên trán Trần Gia Bảo.

Cô ghé vào bên tai Trần Gia Bảo, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Anh Bảo, đây là phần thưởng của anh.”

Tính cách Lâm Thanh Hà vốn ngại ngùng, thẹn thùng, có thể khiến cho cô chủ động như vậy, đã là điều rất khó rồi .

Chu Linh Hoa nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, liếc nhìn Trần Gia Bảo mà ghen tị, trong lòng lại rất hâm mộ hai người.

Không lâu sau, ba người họ đã đến trường của Lâm Thanh Hà và Chu Linh Hoa..

Ngôi trường tư nhân này tên là trung học Minh Đức, học phí rất cao, gia đình bình thường vốn dĩ không đủ sức cho con theo học.

Vì vậy, những người có thể học trong trường trung học tư thục này, đều là gia đình hoặc giàu có, không phú thì quý.

Lâm Thanh Hà và Chu Linh Hoa vốn là hoa khôi nổi tiếng trong trường, nên vừa xuống xe bước ra đã lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.