Chương 1017
Đối với Trần Gia Bảo mà nói, từ nhỏ anh đã sống trên núi, mà thứ nhiều nhất trên núi chính là những chồng sách cổ tập hợp những tác phẩm kinh điển của các tác gia nổi tiếng. Mỗi ngày ngoài việc tập võ và học y ra thì phần lớn thời gian còn lại anh đều dành cho việc đọc sách. Đối với những lý luận kinh điển của hai nhà Nho và Đạo thì đương nhiên là anh rõ hơn ai hết.
Vốn dĩ hai cô gái Chu Linh Hoa và Hà Kim Hương thỉnh thoảng cũng nghe Trần Gia Bảo giảng giải nhưng họ chỉ cảm thấy mơ hồ khó hiểu nên chỉ chuyên tâm xem tiệc chào đón tân sinh viên.
Cũng không biết mất bao lâu, Trần Gia Bảo đột nhiên mỉm cười và nói: “Giảng viên Tân…”
Anh vẫn chưa dứt lời thì đột nhiên Đoạn Khánh Tân đã cắt lời anh, ánh mắt cô ấy sáng lên và nghiêm túc nói: “Gọi tôi là Khánh Tân, cậu không phải là sinh viên của trường đại học ngoại thương Thanh Xuyên nên cứ gọi thẳng tên tôi là được.”
Trần Gia Bảo cũng không lằn nhằn, anh đưa tay ra chỉ lên sân khấu và nói: “Khánh Tân, phải chăng chúng ta nên xem tiệc đón tân sinh viên rồi?”
Đoạn Khánh Tân ngây ra, cô ấy hướng theo cánh tay của Trần Gia Bảo và nhìn lên sân khấu thì lập tức thốt lên kinh ngạc. Thì ra mới đó mà đã gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, bây giờ tiệc chào đón đã đến tiết mục biểu diễn kề chót của Đoạn Thi Dương rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đột nhiên đỏ ửng, cô ấy nhỏ tiếng nói: “Được, vậy lần sau tôi sẽ lại đến tìm cậu để học hỏi thêm.”
“Được.” Trần Gia Bảo nói xong thì nhìn lên màn biểu diễn của Đoạn Thi Dương trên sân khấu.
Trong tiếng đàn dương cầm du dương, Đoạn Thi Dương đang múa một điệu múa ba lê, tư thế nhẹ nhàng, vẻ đẹp dịu dàng đến rung động lòng người. Cô ấy cứ như một con bướm đang nhảy múa làm người xem dưới khán đài như bị mê hoặc, đắm chìm trong khung cảnh tuyệt đẹp mà Đoạn Thi Dương đã tạo nên.
Mặc dù Trần Gia Bảo đã xem Đoạn Thi Dương tập luyện nhưng lúc này, sau khi nhìn thấy cô ấy chính thức biểu diễn thì anh cũng phải lóe mắt, kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ấy.
Lúc này, một người đàn ông cao to ngồi ở vị trí cách sân khấu gần nhất đang nhìn Đoạn Thi Dương nhảy múa bằng ánh mắt rực lửa, anh ta không kiềm được mà nói: “Quả nhiên là tuyệt sắc nhân gian, dù cho có thế nào thì tôi cũng nhất định phải kéo cô ta lên giường mới được!”
Anh ta chính là Mục Lương Huy!
Đột nhiên người đàn ông bên cạnh anh ta chau mày, mỉm cười và nói: “Cậu Huy ra tay thì đương nhiên Đoạn Thi Dương không thể nào thoát, chỉ là tôi nghe nói chiều nay có một người đàn ông thần bí xuất hiện, có quan hệ rất gần gũi với Đoạn Thi Dương.”
“Người đàn ông thần bí? Hừm, tôi mặc kệ anh ta là ai, dám giành phụ nữ với cậu chủ Huy tôi đây thì tôi nhất định sẽ để anh ta phải hối hận vì đến với thế giới này!” Ánh mắt Mục Lương Huy thoáng qua vẻ nguy hiểm.
Mục Lương Huy ngồi ở hàng ghế đầu tiên nên không nhìn thấy Trần Gia Bảo đang ngồi ở bên góc.
Anh ta khẽ đảo mắt rồi ghé sát vào tai nam sinh bên cạnh và nhỏ tiếng nói.
Người đó tên là Kha Triển Bằng là sinh viên năm hai của đại học ngoại thương Thanh Xuyên, anh ta nghe thấy vậy thì mắt sáng rỡ lên và lên tiếng khen: “Không hổ là cậu chủ Huy, đúng là cao tay, cậu đợi đó, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp ngay.”
“Đi đi, sau khi sự việc xong xuôi thì tôi cũng sẽ không quên công của cậu.” Mục Lương Huy cười đắc ý như thể Đoạn Thi Dương đã nằm trong tầm tay của anh ta.
Mặc dù anh ta không phải là sinh viên của đại học ngoại thương Thanh Xuyên nhưng anh ta lại là cậu chủ ăn chơi có tiếng trong giới con nhà giàu ở tỉnh, thường xuyên đến chơi ở các trường đại học lớn trong tỉnh để tìm kiếm mục tiêu của mình.
Lần trước, sau lần gặp gỡ đầu tiên với Đoạn Thi Dương thì anh ta đã cảm thấy ngây ngất và nảy sinh ý định đó trong lòng nhưng anh ta vẫn chưa kịp ra tay thì lại gặp được Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã nên mới lập tức dịch chuyển sự chú ý về phía hai cô gái đó. Chỉ là Trần Gia Bảo đã dạy cho anh ta một trận ra trò nên giờ có đánh chết anh ta cũng không dám có ý nghĩ lệch lạc với Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã nữa.
Vì vậy đương nhiên là anh ta sẽ dịch chuyển sự chú ý về phía Đoạn Thi Dương trở lại. Khoảng thời gian này anh ta thường xuyên lái xe đắt tiền đến gây ấn tượng với Đoạn Thi Dương nhưng đều bị Đoạn Thi Dương khéo léo từ chối làm anh ta thầm thấy bực tức trong lòng.