Cực Phẩm Thần Y

Chương 1009




Chương 1009

“Theo như lời anh nói thì chắc hẳn anh phải là một nhân vật lớn ở tỉnh nhỉ?” Kim Hương chế nhạo, khoanh hai tay trước ngực, trong lời nói tràn đầy châm chọc.

Trần Gia Bảo rất tự nhiên gật đầu nói: “Cô nói đúng, đích xác là ở tận trên cao. Cao chín tầng mây, giống như rồng thần vậy.”

Kim Hương trợn mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Thật giỏi khoác lác, tại sao Thi Dương lại xem trọng một kẻ ba hoa như vậy chứ?”

Trần Gia Bảo chỉ có thể lắc đầu, cô gái này thật kỳ lạ, anh đã nói sự thật nhưng cô ta căn bản chẳng hề tin.

Ngay sau đó, Hà Kim Hương lập tức ngẩng đầu lên cảnh cáo: “Trần Gia Bảo, đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa với anh. Chuyện Mục Lương Huy theo đuổi Thi Dương, khắp trường đại học Thanh Xuyên này ai cũng biết. Hơn nữa tại bữa tiệc chào tân tối nay, Mục Lương Huy nhất định sẽ có mặt. Thấy anh và Đường Thi thân thiết như vậy, anh ta chắc chắn sẽ ra tay đối phó với anh. Hy vọng tới lúc đó anh vẫn còn có thể kiêu ngạo và tự tin như vậy trước mặt Mục Lương Huy.”

Trần Gia Bảo khẽ nhướng mày, cười tự tin đáp: “Yên tâm đi, cô sẽ thấy cảnh này như ý nguyện thôi.”

Hà Kim Hương hừ một tiếng, thầm nghĩ anh còn giả làm một con sói đuôi lớn cái gì chứ. Khi nhìn thấy Mục Lương huy, nói không chừng bị dọa tới mức chân đứng không vững đó.

Đột nhiên, đôi mắt của Hà Kim Hương sáng rực lên, cảm thấy nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp như thế thực sự không tồi. Buổi tối khi Trần Gia Bảo bị Mục Lương Huy dạy dỗ, không chỉ biết khó mà lui, cô ta còn phải để cho Thi Dương thấy dáng vẻ Trần Gia Bảo khi bị làm xấu mặt. Nói không chừng cô ấy sẽ từ bỏ Trần Gia Bảo!

Nghĩ đến đây, Hà Kim Hương vui vẻ không chịu nổi, ngồi trên một băng ghế khác, khóe miệng mỉm cười.

Cô ta vô cùng mong chờ đêm nay, nghĩ đến chuyện khiến cô ta đắc ý, Hà Kim Hương lại bất giác ngâm nga một vài câu hát.

Thoáng chốc khiến cho Trần Gia Bảo sững sờ một lúc. Cô gái này thật dễ thay đổi, mấy phút trước còn rất hùng hùng hổ hổ, vài giây sau đã có thể ngân nga vui vẻ rồi, trách không được nói muốn hiểu trái tim phụ nữ giống như mò kim đáy biển vậy.

Hơn mười phút sau, Đoạn Thi Dương mới đến muộn, dường như tâm tình rất tốt, cô ấy đi tới bên Trần Gia Bảo rồi hưng phấn cười nói: “Anh Bảo, đã để anh phải đợi lâu rồi. Đúng rồi, anh và Kim Hương không có bùng phát chuyện gì không vui chứ?”

Lúc nãy Đoạn Thi Đường vừa rời khỏi chân trước, chân sau lập tức đã hối hận. Rõ ràng biết rõ Hà Kim Hương có ý kiến với Trần Gia Bảo, để hai người bọn họ ở cùng nhau một lúc, không phải là chờ sao Hỏa đụng Trái đất sao?

Vì vậy, Đoạn Thi Dương vừa trở về đã lập tức hỏi một câu như vây.

Trần Gia Bảo còn chưa lên tiếng, trong lòng Kim Hương đã thở dài một hơi. Nếu để Trần Phi Ngọc “báo cáo” thì Thi Dương nhất định sẽ có ý kiến với cô ta, nên cô ta đã vội vàng cười lớn: “Không, làm sao có chuyện đó được? Mà này, giáo viên phụ trách tiệc chào mừng gọi cậu qua đó có chuyện gì vậy?”

Dứt lời, Hà Kim Hương lặng lẽ lườm Trần Gia Bảo một cái, cảnh cáo anh không được nhiều lời.

Trần Gia Bảo thản nhiên cười, rất xem thường cách làm “báo cáo” này.

Đoạn Thi Dương không chút nghi ngờ cô ta, phấn khích nói: “Vừa rồi thầy nói với mình rằng chương trình của mình đã được sắp xếp cho đêm chung kết.”

Nói xong, cô ấy kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu. Việc có thể xuất hiện cuối cùng đã thể hiện rõ sự công nhận của nhà trường về tài năng và vẻ đẹp của cô ấy!

Nói cách khác, cô ấy kiều diễm hơn cả hoa thơm cỏ lạ!

Hà Kim Hương phải thốt lên vì ngạc nhiên, mừng thay cho Đoạn Thi Dương: “Thật tốt quá, mình đã nói mà, hoa khôi Đoạn Thi Dương của chúng ta là một cô gái xinh đẹp và tài năng. Nếu cậu đã lên sân khấu biểu diễn, không có lý do gì lại không làm người kết thúc?”

Khóe miệng Đoạn Thi Dương nhếch lên một nụ cười vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Trần Gia Bảo tràn đầy chờ mong, hiển nhiên đang chờ Trần Gia Bảo khen ngợi.

Đương nhiên, anh đâu phải là người không hiểu phong tình, vì vậy Trần Gia Bảo đưa tay sờ đầu cô ấy, cười nói: “Tốt lắm, rất giỏi, rất mong đợi màn trình diễn tuyệt vời của cô tối nay.”

“Vâng!” Đường Thi Dương gật gật đầu, vui mừng không thôi!

Hà Kim Hương bĩu môi, thật đúng là có mới nới cũ. Mới vừa rồi cô ta khen cô ấy nhưng cũng không thấy cô ấy vui vẻ như vậy.