Cực Phẩm Thần Y

Chương 1007




Chương 1007

“Kế hoạch vào buổi chiều là gì?” Trần Gia Bảo vừa ăn vừa hỏi. Thời gian tổ chức tiệc chào mừng là buổi tối, trước đó vẫn còn cả buổi chiều.

Đoạn Thi Dương đánh bạo gắp một miếng sườn chua ngọt đặt lên đĩa của Trần Gia Bảo. Khuôn mặt cô ấy lập tức đỏ bừng, sau đó giả bộ như không có việc gì nói: “Buổi chiều chúng tôi còn có tiết học. Khoảng ba giờ, chúng tôi sẽ ra cổng trường đợi một người bạn cựu học cùng trường Phong Vân. Sau đó, anh Bảo sẽ đi cùng chúng tôi.”

“Cựu học sinh trường Phong Vân? Không phải các cô là sinh viên năm nhất sao, hơn nữa vừa mới khai giảng không lâu, sao có thể quen được cựu học sinh cùng trường Phong Vân?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.

Đoạn Thi Dương còn chưa lên tiếng, Hà Kim Hương đã tỏ ra phấn khích và nói: “Bởi vì cô ấy thực sự rất tuyệt vời, khi tôi và Thi Dương cùng nhiều bạn bè cùng trang lứa vẫn đang tận hưởng sự thư thái nhàn nhã của cuộc sống sinh viên, cô ấy đã bước chân vào giới kinh doanh và tạo ra một tên tuổi lớn. Cô ấy có thể được xem là một ngôi sao mới trong thế giới kinh doanh. Cô ấy là thần tượng của tôi, tôi sẽ giỏi như cô ấy trong tương lai! “

“Vậy thì tôi sẽ cùng các cô đi xem một lượt.” Trần Gia Bảo mỉm cười. Với trình độ của anh, dĩ nhiên sẽ không quá chú ý bất kỳ sinh viên nổi tiếng trong giới kinh doanh nào, chẳng qua buổi chiều còn nhiều thời gian nên anh muốn tìm một cái gì đó để làm.

Sau khi ăn xong bữa cơm, dưới lời đề nghị cực kì hấp dẫn của Đoạn Thi Dương, Trần Gia Bảo đã theo cô ấy đi dạo quanh khuôn viên trường đại học Thương mại Thanh Xuyên. Nếu không phải Hà Kim Hương buộc phải đi theo thì hai người Trần Gia Bảo và Đoạn Thi Dương giống như một cặp đôi đại học bình thường vậy.

Tuy nhiên, điều càng làm cho những sinh viên đi qua ngạc nhiên hơn đó là về danh tính của Trần Gia Bảo. Rốt cuộc anh là ai mới có thể đi cùng một lúc với hai hoa khôi vừa được chọn của trường chứ.

Trần Gia Bảo làm ngơ trước ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi của mình.

Môi trường trong khuôn viên trường đại học Thương mại Thanh Xuyên rất tốt. Ở đây có những bãi cỏ rộng, hồ nước trong vắt, những tòa nhà tráng lệ còn có một bầu không khí của thanh xuân, tràn đầy sự thong dong ở khắp nơi khiến anh cảm thấy rất thoải mái.

Đi tới băng ghế cạnh hồ ngồi xuống, Trần Gia Bảo thoải mái duỗi người nhìn mặt hồ lấp lánh trước mặt, dường như bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh, nhất thời không nhịn được mà ngâm lên một câu: “Khách chơi với cá gần, liễu dương hôn gió mát. Đào xuân lặng lẽ nở, kinh động người trí thức. Thơ hay, thơ hay.”

Hà Kim Hương đột nhiên cắt ngang rồi nói với vẻ mỉa mai: “Bài thơ này rõ ràng miêu tả về hồ ở trường đại học Hà Nội, không liên quan gì đến trường đại học Thanh Xuyên cả. Hơn nữa bây giờ là đầu mùa thu chứ không phải mùa xuân, bài thơ đó cùng cảnh vật chẳng giống nhau chút nào. Đúng thật là học đòi văn vẻ.”

Trần Gia Bảo mặt không đỏ cười nói: “Chất thơ là như vậy, vui vẻ nên ngâm nga một chút, đến cùng cũng chỉ để bản thân tự tiêu khiển mà thôi. Không thích hợp thì đã làm sao chứ?”

Đoạn Thi Dương bật cười một tiếng, trong mắt hiện lên tia sáng ngời ngời, nói: “Hay cho câu “chất thơ là vậy, vui vẻ liền ngâm”, cảnh giới của anh Bảo thật là cao.”

Hà Kim Hương vỗ vỗ trán, bày ra bộ dáng bó tay trước Đoạn Thi Dương. Đúng là khi đứng trước người mình thích, chỉ số IQ của người phụ nữ đã giảm xuống không biết bao nhiêu phần trăm. Nói không chừng ngay cả khi Trần Gia Bảo hát một bài “Nga, nga, nga”, Đoạn Thi Dương cũng sẽ vỗ tay tán thưởng.

Đột nhiên điện thoại di động của Đoạn Thi Dương không ngừng đổ chuông, sau khi trả lời cuộc gọi xong cô ấy lập tức nói: “Anh Bảo, có chút chuyện liên quan đến bữa tiệc đón người mới tối nay, giáo viên phụ trách đột nhiên yêu cầu tôi đến một chuyến. Vậy tôi xin phép đi trước, tạm thời để Kim Hương đi cùng anh trước vậy. “

“Không sao, cô đi đi.” Trần Gia Bảo cười nói.

Đoạn Thi Dương cũng cười nói xin lỗi rồi vội vàng rời đi, bên hồ giờ chỉ còn lại Trần Gia Bảo và Hà Kim Hương.

Trần Gia Bảo dựa vào lưng ghế rồi nhắm mắt lại, hưởng thụ gió mát nhè nhẹ thổi tới, đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp. Trong lòng anh lúc này rất thản nhiên.

Đột nhiên, chợt nghe thấy giọng nói kỳ lạ của Hà Kim Hương phát ra từ gần đó: “Trần Gia Bảo, Thi Dương là một cô gái rất tốt.”