Chương 1000
“Đúng vậy.” Trịnh Thiên Thạch gật đầu, đưa tay vuốt vuốt chùm râu của mình rồi thở dài một hơi rồi nói: “Nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có cường giả của cảnh giới Truyền Kỳ mới có thể phát tán ra khí thế khủng bố thế này, nếu không ngoài dự tính thì gia chủ nhất định đã đạt đến cảnh giới Truyền Kỳ.”
Có được sự xác nhận của Trịnh Thiên Thạch, Phụng Minh Luân kích động không thôi, thậm chí ánh mắt cũng trở nên cuồng nhiệt hơn. Có được cường giả của cảnh giới Truyền Kỳ trấn thủ nhà họ Phụng, cả tỉnh Hòa Bình sẽ phải phục tùng dưới chân nhà họ Phụng, còn về phần Trần Gia Bảo, phất tay một cái nhẹ cũng đủ đè bẹp anh rồi!
Đột nhiên, cửa mật thất tự động mở ra, một người đàn ông trung niên mặc trên người đồ luyện công màu trắng, tay vắt sau lưng bước ra, hai mắt sáng ngời, nhìn thấu mọi thứ!
Chính là gia chủ nhà họ Phụng, Phụng Bằng Thanh!
Phụng Minh Luân và Trịnh Thiên Thạch nhất thời kinh ngạc không thôi, rõ ràng gia chủ đã hơn năm mươi tuổi, tóc bạc hơn nửa đầu nhưng tại sao bây giờ lại trông trẻ hơn hai mươi tuổi rồi? Nếu không phải gương mặt đối diện này vẫn còn nhiều nét của gia chủ thì họ đã không nhận ra.
Chẳng lẽ đây chính là một trong những công hiệu thần kỳ sau khi đạt tới “cảnh giới Truyền Kỳ” sao?
“Sao thế, mọi người không nhận ra tôi à?” Phụng Bằng Thanh cười nói, chỉ nhìn lướt qua hai người họ, Phụng Minh Luân và Trịnh Thiên Thạch có cảm giác bị kiếm chém qua vậy, làm hai người lập tức tỉnh táo lại.
Tiếp đó, Phụng Minh Luân hưng phấn nói: “Bố, bố đã đạt tới “cảnh giới Truyền Kỳ” rồi ạ?”
“Đúng vậy.” Phụng Bằng Thanh cười ngạo nghễ, toát lên khí thế khinh miệt thiên hạ nói: “Bố đã trở thành “Truyền Kỳ” rồi, từ nay về sau bố sẽ trấn áp mọi thứ của Hòa Bình!”
“Chúc mừng bố, từ nay về sau, bố sẽ là số một trong giới võ đạo của tỉnh Hòa Bình một cách danh chính ngôn thuận!” Phụng Minh Luân phấn khởi nói. Phụng Bằng Thanh đạt tới cảnh giới “Truyền Kỳ” thì địa vị của ông ta cũng sẽ tăng lên theo đà sóng nước đẩy thuyền đó!
Trịnh Thiên Thạch cũng vui mừng không kém, chắp tay cảm thán: “Chúng ta quen biết đã nhiều năm nay, lần nào ông cũng có bất ngờ cho tôi, lần này lại nhanh chóng phá giới đến cảnh giới Truyền Kỳ, chỉ sợ rồi sẽ có ngày ông sẽ đạt đến “cảnh giới Tiên Thiên” trong truyền thuyết, cũng không phải chuyện không thể xảy ra.”
“Ông Thạch quá khen rồi, chỉ mới đến cảnh giới Truyền Kỳ mà đã gian nan như vậy, muốn đạt đến “cảnh giới Tiên Thiên”, chỉ e là đến năm mươi năm sau mới có hy vọng.” Phụng Bằng Thanh thở dài, tiếp tục bước về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Đúng rồi, khoảng thời gian tôi bế quan này, trong Tỉnh Thành có xảy ra chuyện gì không?”
Phụng Minh Luân và Trịnh Thiên Thạch nhìn nhau một cái, đột nhiên Phụng Minh Luân nghiến răng, một tiếng “phịch” vang lên, anh ta đã quỳ xuống nói: “Có một chuyện con muốn chuộc tội với bố.”
Phụng Bằng Thanh dừng bước, hơi cau mày nói: “Có chuyện gì, con đứng lên rồi nói.”
“Vâng.” Phụng Minh Luân trả lời một tiếng rồi mới đứng dậy, nói hết chuyện Trần Gia Bảo đã giết ngược bốn vị cường giả Tông Sư ám sát anh trong đêm, cuối cùng Phụng Minh Luân nói thêm: “Là Minh Luân đã làm trái ý bố, tự ý tìm người đối phó Trần Gia Bảo, chuyện không liên quan đến chú Thạch, nếu bố muốn phạt thì cứ phạt con.”
Gia chủ nhà họ Phụng hơi ngạc nhiên: “Bốn vị cường giả Tông Sư bắt tay mà lại bị Trần Gia Bảo giết ngược lại hết sao? Thú vị, rất thú vị. Lúc đầu đám Tần Hải Thanh cầu xin bố tha cho Trần Gia Bảo một lần, lúc đó bố càng tò mò Trần Gia Bảo có điểm gì đặc biệt, không ngờ cậu ta lại là một kỳ tài của võ đạo.”
Phụng Minh Luân lập tức bước lên một bước, theo đà mà nói: “Bố, tên giặc Trần Gia Bảo này không những tài năng học võ hơn người, kĩ thuật võ cũng khủng khiếp, kể cả Phục Hàn mình đồng da sắt cũng bị một chỉ xuyên người. Nếu cứ để Trần Gia Bảo tiếp tục lộng hành như thế sẽ trở thành kẻ thù lớn của nhà họ Phụng.”
“Không sai.” Trịnh Thiên Thạch tập tức phụ hoạ theo: “Chính mắt tôi nhìn thấy, Trần Gia Bảo thi triển Trảm Nhân Kiếm quá đáng sợ, rất không giống võ học của dân gian.”
“Trảm Nhân Kiếm? Tên nghe đặc biệt đấy.” Gia chủ nhà họ Phụng hơi hơi cau mày, tiếp tục nói: “Trần Gia Bảo bây giờ ở đâu?”
“Theo như thông tin con có được, Trần Gia Bảo hiện giờ không ở Tỉnh Thành.” Phụng Minh Luân bất giác nói, tiếp theo mới phản xạ xong bèn mừng rỡ khôn xiết nói: “Bố, chẳng lẽ bố quyết định sẽ đối phó với Trần Gia Bảo ư?”
“Đúng vậy!” Gia chủ nhà họ Phụng chắp tay nói, tuy rằng chỉ đứng một chỗ nhưng sát khí toả ra đã xộc thẳng lên trời, cười ngạo nghễ: “Lúc trước tuy rằng bố đã đồng ý với Tần Hải Thanh sẽ tha Trần Gia Bảo một mạng nhưng lúc đó bố chỉ là Tông Sư mà thôi. Nhà họ Tần gây sự triệt để đi nữa thì nhà họ Phụng cũng không sợ, tuy vậy nhưng cũng sẽ rước về một mớ phiền phức, vậy nên bố mới bất đắc dĩ nể mặt Tần Hải Thanh.