Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 87: Tâm ý tương thông




Khoảnh khắc vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, ít nhất Phó Du Nhiên cho là như vậy.

Sáng sớm hôm sau, khi nàng tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn Tề Diệc Bắc, lê thân thể có chút đau nhức ngồi dậy, cúi đầu nhìn dấu vết hoan ái trước ngực, Phó Du Nhiên nhẹ nhàng cười khổ, chắc hẳn là hắn rất giận chứ, nếu không sao lại lặng lẽ rời đi như thế. Nhưng cho dù vậy thì Phó Du Nhiên cũng không hối hận với quyết định ngày hôm qua của mình.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, bên cạnh nàng nhiều hơn một nam nhân tên là Tề Diệc Bắc, hắn là Thái tử đương triều, mà nàng chính là Thái tử phi được hắn cưới hỏi đàng hoàng. Bây giờ nghĩ lại, Thần Phong trại, đánh cướp, còn có lần đó tình cờ va vào nhau, thật làm cho người ta phải cảm thán bản lãnh an bài duyên phận của trời cao, thì ra tất cả cũng là vì để cho nàng gặp hắn, gả cho hắn.

Thích hắn sao? Phó Du Nhiên không chỉ một lần tự hỏi mình, cái gì là thích? Đó là nụ hôn đầu rung động kia sao? Là lần nàng bị thương mà hắn đau lòng không thôi, hay là lúc hắn không để ý đến thân phận Thái tử mà giở trò báo thù cho nàng? Hay là lúc trời mưa phùn lất phất, có một nam nhân đứng ở bên cạnh, ngốc nghếch cho rằng chỉ cần dùng một đôi tay là có thể thay nàng ngăn trở đầy trời mưa gió?

Nàng không hiểu. Nàng chỉ biết, khi hắn ôm mỹ nhân trong ngực cả đêm không về, nàng sẽ nghĩ, có phải hắn cũng đang giúp người khác che mưa chắn gió hay không? Có lừa gạt cô nương nhà người ta rằng thân thể mình có bệnh để đòi hôn không? Có lẩm bẩm nói "Thích" với cô nương nhà người ta lúc bị chất vấn . . . . . hay không?

Thích. . . . . . Đã từng nghe hắn nói lời này, Phó Du Nhiên vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

Nói cho cùng, Phó Du Nhiên cũng chỉ là một cô nương bình thường khao khát có được hạnh phúc, khao khát được giống như cha nàng, nương nàng, Dung phi nương nương, có một cái gì đó để theo đuổi, coi như sinh mạng thoáng qua rồi biến mất, nhưng cũng nên hiện ra ánh sáng rực rỡ nhất.

Động lòng, cả đời chỉ cần có một lần, vậy là đủ rồi.

Phó Du Nhiên không muốn bỏ qua, nếu hai trái tim đã không thể gắn bó, tối thiểu nàng cũng không để cho mình phải hối tiếc.

Liên tục hít sâu mấy lần, Phó Du Nhiên vẫn là Phó Du Nhiên, nàng mặc vào một bộ váy dài màu xanh nhạt rồi đến vấn an Chiêu Thái đế và Hoàng hậu nương nương, trừ Tề Diệc Bắc, nàng chỉ có bọn họ là người thân. Mẫu thân. . . . . . Nàng rất muốn gọi thêm một lần nữa .

Sau khi búi tóc lên gọn gàng, Phó Du Nhiên yên lặng tính toán kế hoạch của mình. Lần trước nàng đã từng hứa lấy thuốc dưỡng nhan từ chỗ Huyền Sắc dâng lên cho Hoàng hậu nương nương, giờ coi như đây là một cái cớ để xin Hoàng hậu cho lệnh bài xuất cung cũng dễ dàng, rồi sau đó nhân tiện trở lại chỉnh lý hành trang, trước lúc trời tối điều khiển xe ngựa, mang theo tài bảo của mình nghênh ngang rời đi, trước khi cửa thành đóng lại sẽ rời kinh, từ đó biển rộng trời cao, nàng tha hồ mà bay lượn. Có lẽ trước tiên có thể trở về Lâm Đình trại, rồi từ từ hỏi thăm tung tích của đám huynh đệ . . . . . .

Phó Du Nhiên vừa nghĩ vừa nhanh tay nhặt lên xiêm áo tối qua rơi đầy đất, duy chỉ có cái yếm màu đỏ rực kia là không tìm được. Đó là chiếc áo mà "Phó Du Nhiên" mang linh hồn Tề Diệc Bắc đã mặc trong ngày thành thân của hai người, vì vậy nàng cũng muốn mặc nó để hoàn thành đêm tân hôn bị trễ của mình, nhưng. . . . . . Đã tìm qua một lượt trong phòng và dưới đáy giường mà vẫn không có, trong lúc mông lung Phó Du Nhiên lại nghĩ tới một chi tiết nhỏ tối hôm qua, chợt nhìn xuống ngực mình tìm kiếm.

Không có. Ngay cả kỷ vật cuối cùng mà Tề Diệc Bắc cũng không muốn để lại cho nàng. Cái ý nghĩ này khiến đáy lòng Phó Du Nhiên đau xót, hốc mắt cũng nóng lên. Nàng chớp chớp mắt, cố gắng áp chế dòng lệ chua xót chực trào ra, sau đó hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười cười, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Long bội (ngọc bộ hình rồng) vốn là tín vật của Tề Diệc Bắc nên sao có thể để lưu lạc ra bên ngoài được.

Sau khi bình tĩnh lại, Phó Du Nhiên cũng không tìm kiếm cái yếm không biết đã bị quăng vào nơi nào nữa, đi tới trước cửa, đôi tay nhè nhẹ lôi kéo. . . . . .

Ah? Phó Du Nhiên phải dùng lực kéo nhưng cửa điện giống như bị người ai đó khóa chặt từ bên ngoài, kéo thế nào cũng không ra. Phó Du Nhiên chưa từ bỏ ý định lại chạy đến trước cửa sổ, cũng đẩy không ra, mẹ nó chứ, ý gì đấy? Muốn nhốt nàng ở trong phòng sao?

"Tiểu An Tử!" Phó Du Nhiên nằm sấp xuống cạnh cửa kêu lớn lên: "Tiểu An Tử, ngươi đi chết ở đâu rồi!"

Nghe Phó Du Nhiên ở trong phòng hết rống lại mắng, Tiểu An Tử ôm đầu đứng một góc ngoài cửa. . . . . . Hắn không có việc gì, chính là sợ. Sợ Phó Du Nhiên có thể đột nhiên phá cửa mà ra sau đó sẽ cho hắn bay hai vòng, Thái tử điện hạ ơi, sao người lại cho hắn một cái chết xấu xí như vậy-- không được mở cửa cho Thái tử phi, cũng không được nói chuyện với Thái tử phi, quan trọng nhất, không thể để Thái tử phi chạy mất.

Chạy mất? Tiểu An Tử nghĩ nát đầu cũng không hiểu, Thái tử phi đang rất tốt thì chạy cái gì? Huống chi. . . . . . Hắc, tối ngày hôm qua sau khi ngủ một trận trời lòng đất lở như vậy, hôm nay còn có hơi sức để chạy sao?

Tốt lắm, trước hết chúng ta cứ để cho Phó Du Nhiên mắng một hồi đi, giờ thì xem Tề Diệc Bắc đi đâu rồi.

Sáng sớm hôm nay, sau khi Tề Diệc Bắc tỉnh lại. . . . . . À, cái chữ "Tỉnh" này rất không chuẩn xác, nói đúng ra, Tề Diệc Bắc hoàn toàn không có ngủ, cùng Phó Du Nhiên lăn quan lộn lại đến tận canh hai, canh ba còn phải đi lâm triều nên định không ngủ, mà hắn cũng không ngủ được, ôm chặt thân thể mềm mại của Phó Du Nhiên trong lòng, nghĩ tới vừa rồi nàng ở dưới thân hắn nhiệt tình đáp lại, không biết hắn phải cần bao nhiêu ý chí mới khắc chế mình không nên tái chiến nữa, hắn có đủ ý chí cần thiết cho việc huấn luyện thân thể này.

Nhịn hơn nửa canh giờ, rốt cuộc cũng không chịu nổi, Tề Diệc Bắc nghiêng người. . . . . . Đừng hiểu lầm, hắn chỉ rời giường thôi, hắn e là Phó Du Nhiên đã mệt muốn chết rồi, thật đúng là giữ được núi xanh, còn không lo có củi đốt hay sao? Cuộc sống tính phúc ngày sau là đây, chỉ là trước hết hắn phải đi giải quyết một chuyện vô cùng trọng yếu.

Cứ như vậy, hắn gọi Vinh Thăng vào phân phó, không để ý tới vẻ mặt nghi ngờ của Vinh Thăng, Tề Diệc Bắc mặc xiêm áo chỉnh tề chuẩn bị đi lâm triều, vừa ra đến trước cửa liền thấy cái yếm đỏ thẫm nằm dưới đất, trong đầu hắn lại hồi tưởng lúc Phó Du Nhiên mặc nó trên người.

Hình. . . . . . Khụ! Không thể nghĩ đến nữa, làm chính sự quan trọng hơn. Hắn đưa tay nhặt lên, cuộn miếng ngọc bội vô rồi cất vào trong ngực, lại đi tới trước giường hôn mỹ nhân đang say ngủ một cái, lúc này mới hài lòng đi ra ngoài, nhìn Vinh Thăng đóng chặt cửa chính, cửa sổ xong lại gọi Tiểu An Tử tới dặn dò một hồi, lúc này mới yên lòng rời đi.

Tề Diệc Bắc suy nghĩ, thông qua đủ loại phản ứng của Phó Du Nhiên tối hôm qua, hắn chắc chắn nàng đã hạ dược vào rượu, về phần tại sao thì hắn không nghĩ ra, hiện tại ngẫm lại, hắn chỉ biết, kể từ khi nàng nói muốn đi, trong đầu mình chỉ toàn là hỉnh ảnh Phó Du Nhiên cười cợt, tức giận, mắng chửi, thật sự hắn sẽ để nàng rời đi sao? Đã lâu như vậy, coi như hắn cưới nàng, hắn cũng không cảm thấy mình có phần nào "Bị ép buộc" cả, bất giác quan tâm nàng, cưng chiều nàng, tất cả chỉ vì sợ nàng gây họa khiến mình bị Chiêu Thái đế trách phạt sao?

Hừm! Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua, ngươi phải lưu lại tiền mua đường!

Đây là câu nói đầu tiên nàng nói với hắn, từ đó trở đi, bọn họ đã định phải dây dưa cả đời. Khi nàng nói chuyện đều không câu nệ tiểu tiết, không có kiên nhẫn, nhưng lại rất có nguyên tắc làm việc, bị nàng xem thành huynh đệ sao? Như vậy ngươi thật có phúc, trong quyến sổ bí mật của nàng nhất định sẽ có tên ngươi, hơn nữa trong đó còn viết vào một đống mật ngữ khó hiểu. Nàng mạo hiểm nhưng không lỗ mãng, nàng còn biết thay thế vào một bát cháo trắng sau khi đã phá hỏng mất bức Bách thọ đồ kỳ công của hắn. Nàng biết như thế nào nhẹ, như thế nào nặng, mặc dù bá đạo nhưng cũng biết nói đạo lý. Ngoài dự đoán của mọi người là nàng còn có chút tài hoa, không chỉ có thể xuất khẩu thành thơ, nói tới danh gia thi từ cũng biết rất rõ ràng.

Mọi người đều biết, Thái tử điện hạ không hề thiếu nữ nhân, cũng sẽ không dùng phương pháp "Lừa gạt" để đối phó với nữ nhân, từ trước đến giờ cũng chỉ có Mặc Vĩ Thiên sử sụng chiêu này, Tề Diệc Bắc vẫn luôn khinh thường, cũng đâu đến nỗi phải thế chứ. Đúng vậy, hắn cần gì phải lừa gạt, không nói hắn có thân phận tôn quý, chỉ bằng gương mặt tuấn mỹ vô trù (nói nôm na là đẹp trai vô đối) là đã có thể khiến tất cả nữ nhân say mê hắn, nhưng bởi vì nàng mà hắn lại phá lệ, đôi môi ngọt ngào của nàng khiến hắn vừa chạm vào liền không muốn tách ra, cho đến. . . . . . Khi bị nàng đánh, hắc! Tuy vậy, hắn vẫn rất muốn hôn nàng.

Nếu như một đêm khuya kia không bắt gặp nàng uống rượu một mình dưới trăng, hắn sẽ thật cho rằng nàng không hề ưu phiền, nào biết được bên trong cái vẻ ngoài chẳng hề để ý ấy là ẩn sâu một nỗi ưu sầu, nàng che giấu rất tốt, nếu không lưu tâm nhất định sẽ bị nàng lừa gạt, nhưng bộ dáng cô độc mà mê mang của nàng lúc đó đã sớm in thật sâu ở trong đầu của hắn, đến nay nhớ tới, trái tim của hắn vẫn đau như bị ai nhéo thật mạnh.

Đêm hôm đó nàng hỏi hắn, có yêu thích không? Hắn nói: “thích”. Bây giờ suy nghĩ lại, thì ra là vào lúc đó, hắn đã nói ra tâm ý của mình. Vì vậy, tất cả liền sáng tỏ, Tề Thụy Nam, Mặc Vĩ Thiên, ngay cả Tề Vũ Tây, lúc nàng ở cạnh bọn họ nhỏ to, hoặc cười yếu ớt, hoặc bốn mắt đụng nhau thì hắn đều có cảm giác rất bất mãn, mà có cái gì để hắn bất mãn đây, đó chính là ghen tỵ, chỉ sợ có người nhận được sự chú ý của nàng, rồi đoạt mất bảo bối của hắn.

Cho nên, hắn không muốn nàng đi, nhưng có lý do gì có thể lưu nàng lại đây? Chức vị Thái tử phi? Nếu như nàng để ý, như vậy nàng đã không phải là Phó Du Nhiên. Hắn từng nghĩ tới, cứ như vậy buông tay thôi, nàng không thuộc về hoàng cung cũng không thuộc về hắn. Vì vậy hắn tìm Mặc Vĩ Thiên vào cung, hắn tin Mặc Vĩ Thiên có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất để đưa Phó Du Nhiên xuất cung, tiệc rượu chia tay, hắn vốn không có ý định uống, hắn sợ mình không nhịn được sẽ lên tiếng kêu nàng đừng đi, nhưng lại không biết lấy lý do gì để bảo nàng ở lại, nàng nói hi vọng hắn người có tình sẽ thành thân thuộc, vậy hắn nên làm thế mới phải?

Hắn đi tìm Cố Khuynh Thành, cố ý thoải mái nói việc này cho nàng nghe, tựa như chính mình là nam nhân rộng lượng, sẽ thành toàn cho thê tử cùng huynh đệ tốt, Cố Khuynh Thành cúi đầu khẽ cười hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: "Thái tử ca ca, ngày mai muội muốn lên đường trở về núi, giờ huynh không muốn quay về thì ở lại uống ly rượu chia tay với muội nhé."

Rốt cuộc lại là một bàn rượu chia tay, Tề Diệc Bắc cười khổ thở dài than thở thời vận mình không đủ, Cố Khuynh Thành uống cạn một ly rồi nói: "Ngày mai từ biệt, có lẽ không ngày gặp lại, tối nay huynh không có chuyện gì cần nói với muội không? Nếu huynh nói, có lẽ muội sẽ đồng ý."

Tim Tề Diệc Bắc đập mạnh và loạn nhịp thật lâu, không để ý đến sự ám chỉ trong lời nói của Cố Khuynh Thành, trong đầu chỉ nghĩ đến mấy chữ: ngày hôm sau, có lẽ sau này nàng không còn thuộc về hắn nữa. Lại nghĩ đến việc sau này nàng trở thành phu nhân của Mặc Vĩ Thiên, hai người sẽ còn gặp lại, chẳng biết tại sao vừa nghĩ đến đây rượu ngon nhập khẩu lại tràn đầy vị chua xót, lúc này mới phát hiện ra, tim của mình đã sớm bị một cái tay nhỏ nắm chặt lấy, tránh thế nào cũng không thoát ra được nữa.

Lần đầu tiên Tề Diệc Bắc phiền muộn muốn đánh chính mình một trận, chuyện cho tới bây giờ, mặc kệ Phó Du Nhiên quyết định thế nào, hắn đều nên mỉm cười chúc phúc mà không phải giống như bây giờ chạy trốn tới nơi khác để không gặp mặt nàng, vì vậy hắn lại trở về, liền xảy ra chuyện không thể vãn hồi, hắn lại có thể bất chấp tất cả muốn nàng, để lại một dấu hôn ngân trước ngực nàng, cũng để lại ở nơi sâu nhất trong cơ thể nàng một dòng nhiệt nóng, sai rồi sao? Không, dù thế nào đi nữa hắn cũng không hối hận, về phần Mặc Vĩ Thiên. . . . . .

Sau khi hạ triều, Tề Diệc Bắc liền khẩn cấp chạy tới Mặc phủ, nhưng lại không gặp được Mặc Vĩ Thiên, suy ngẫm một hồi lại chạy tới Yến Phiên Tiêm, Mặc Vĩ Thiên đang cợt nhã trêu đùa cùng mấy cô nương thức dậy sớm, vừa thấy Tề Diệc Bắc, con mắt trừng lớn như muốn lòi ra, "Tại sao huynh lại ở đây?"

Tề Diệc Bắc nhìn Mặc Vĩ Thiên và mấy vị cô nương kia, bất giác bực bội, trầm mặt nói: "Kiếm chỗ nào thanh tĩnh chút, ta có lời muốn nói với huynh."