(Gió giục mây vần)
Ngày hôm sau Mạc Nhiễm Thiên ngủ đẫy giấc tỉnh dậy, thấy bên cạnh Tề Quân Hành vẫn còn nằm đó thì không khỏi giật mình.
"Hoàng, hoàng thượng, người, sao người không lên triều?" Mạc Nhiễm Thiên bị hoảng sợ đến thanh âm cũng phát run.
"Ha ha, bảo bối, sao ngươi lại bị dọa thành như vậy? Trẫm cũng không phải là quỷ. Hiện tại cũng giờ Thìn rồi, trẫm đã hạ triều rồi." Tề Quân Hành tức cười mà đem hắn kéo vào trong ngực.
"Ớ?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn phía bên ngoài _ quả nhiên trời đã sáng bảnh rồi. Vì Tề Quân Hành khi ngủ cũng không thổi tắt đèn hại hắn nhất thời không kịp phản ứng.
"Bảo bối, trẫm có một vấn đề muốn hỏi ngươi?" Khóe miệng Tề Quân Hành lộ ra nét cười tà.
"A, vấn đề gì?" Mạc Nhiễm Thiên không hiểu hỏi lại.
"Vì sao toàn thân trẫm không bị thương? Không phải đã nói rằng Thiên nhi rút roi ra mới có thể đánh tỉnh ư?" Tề Quân Hành đem đầu nhích lại gần gương mặt tuấn tú của hắn.
"Ề, cái này, mỗi đêm hoàng thượng phát mộng cũng không giống nhau mà." đầu óc Mạc Nhiễm Thiên lập tức chuyển động.
"Ồ, thế lần này trẫm làm sao tỉnh lại?" Tề Quân Hành sửng sốt.
"Thì, là vật kia đó, ngươi cầm nó liền tỉnh lại." Mạc Nhiễm Thiên thật ra cũng không biết hắn tỉnh lại lúc nào. Hắn chỉ vào ngọc trụ màu xanh biếc nơi cuối giường kia mà nói.
"A." Long nhan Tề Quân Hành thoắt cái thành trái cà chua chín: "Không, không thể nào."
"Tin hay không là tùy người!" Mạc Nhiễm Thiên liếc hắn một cái, trong bụng buồn cười cực kỳ.
Tề Quân Hành khóe miệng co giật một lúc lâu, trong lòng nhớ lại khi mình tỉnh lại quả thật là ôm vật này. Sau đó mình lại giả vờ cùng bảo bối ân ái một lần, sau đó nữa thì bảo bối cũng ngủ mất rồi, cũng không biết mình lúc nào thì tỉnh lại, làm sao khẳng định được là mình cầm vật này mà tỉnh lại được? Trừ phi hắn lừa gạt mình, nhưng rốt cuộc là làm sao tỉnh lại chính mình cũng không rõ ràng lắm.
"Làm sao vậy? Thật không tin à? Vậy tối nay ngươi thử ôm nó một lần nữa xem." Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn không nói lời nào thì thấy lạ lắm.
Tề Quân Hành nhìn Mạc Nhiễm Thiên một chút, khóe miệng lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tiểu Thiên, ngươi lại lừa gạt trẫm có phải hay không?"
"Lừa gạt cái gì?" Mạc Nhiễm Thiên lại càng kỳ quái.
Tề Quân Hành nói cũng không đúng, không nói cũng không đúng, cuối cùng thở dài: "Không có chuyện gì, đứng lên dùng đồ ăn sáng đi, Thân quốc khai chiến rồi."
"A!" Mặt Mạc Nhiễm Thiên lập tức liền biến sắc,vội nhảy dựng lên la: "Sao? Bình Châu thế nào, đại ca cùng Tứ đệ có thể trụ vững không?"
Khóe miệng Tề Quân Hành thẳng đơ (chính là cái mặt poker face:| này), nhìn hắn nhíu mày nói: "Trẫm nhận được là thư phát hai ngày trước, Thân quốc đúng lúc khai chiến, những thứ khác phải tới hai ngày sau mới biết được."
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, gãi gãi đầu, xem ra là ngủ đến hồ đồ.
Sau nửa canh giờ, Mạc Nhiễm Thiên vội vã mịt mờ đi tới Phượng Lâm Các của mình. Tề Quân Hành phái tám thị vệ đi theo hắn khiến hắn rất buồn bực, không thể làm gì khác hơn là trở về Phượng Lâm Các tìm Dạ Tích Tuyết.
"Dạ đại ca, ngươi không sao chứ?" Mạc Nhiễm Thiên đem thị vệ chặn ở ngoài cửa, đi vào trong sương phòng Dạ Tích Tuyết hỏi.
"Tiểu Thiên, tướng quốc đại nhân không thấy đâu!" Dạ Tích Tuyết lập tức nhảy dựng lên nói.
"Cái gì?" Gương mặt tuấn tú của Mạc Nhiễm Thiên hơi tái đi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Sáng nay Dạ đại ca tới thái y quán xem, thái y nói tối hôm qua sau khi chúng ta đi khỏi thì kiên quyết rời đi. Sau đó ta chạy tới tướng quốc phủ, nhưng không tìm thấy hắn, quản gia nói hắn chưa từng trở về, cũng không biết đi nơi nào." Dạ Tích Tuyết không dám trực tiếp chạy đến tẩm cung hoàng thượng nói cho Mạc Nhiễm Thiên, sợ hoàng thượng nghe được lại giận Thượng Quan Nghi, không thể làm gì khác hơn là ở chỗ này chờ Tiểu Thiên.
"Tại sao có thể như vậy, hắn còn chưa nghĩ thông sao? Dạ đại ca, ngươi nhanh đi tìm xem hắn ở đâu, ta đi cầu hoàng thượng tìm người." Mạc Nhiễm Thiên vạn phần lo lắng.
"Tiểu Thiên, hoàng thượng có thể sẽ tức giận." Dạ Tích Tuyết nhắc nhở.
"Ta mặc kệ, người cũng mất tích rồi còn giận cái gì, nếu đại nhân thật sự không trở lại, ta hận chết hắn" cũng tại hắn để cho nhiều người biết như vậy, đoán chừng y cảm thấy không còn mặt mũi gặp mọi người _ Mạc Nhiễm Thiên lo lắng.
"Ai, Tiểu Thiên, ngươi cũng đừng gấp, có lẽ hắn chỉ là muốn yên tĩnh một mình, mấy ngày nữa sẽ trở lại thôi." Dạ Tích Tuyết an ủi.
"Hi vọng là như thế, nếu không phải làm sao bây giờ?" Mạc Nhiễm Thiên vừa nghĩ tới nam nhân khả ái kia muốn vĩnh viễn rời đi xa hắn, tim hắn liền đau đớn.
Sau khi Dạ Tích Tuyết rời đi, Mạc Nhiễm Thiên đứng ngồi không yên, chạy tới ngự thư phòng của Tề Quân Hành. Tề Quân Hành đang phê duyệt tấu chương nhìn thấy hắn, bèn lập tức lộ ra nụ cười sủng ái.
"Thiên nhi, sao ngươi không nghỉ ngơi?"
"Hoàng thượng, đại nhân mất tích." Mạc Nhiễm Thiên đi thẳng vào vấn đề.
"Cái gì?" Tề Quân Hành long nhan biến sắc: "Chuyện gì xảy ra, hắn không phải là bị thương rất nghiêm trọng sao? Còn có thể chạy được, trẫm còn chưa trừng phạt hắn đủ mà!"
"Vậy hoàng thượng phái người đi tìm hắn được không, tướng quốc phủ hắn cũng không trở về, Thiên nhi sợ hắn nghĩ không thông." Mạc Nhiễm Thiên lo lắng đi tới bên cạnh túm ống tay áo của Tề Quân Hành, nhưng không dám nói chuyện mình đem Thiên Lộ Hoàn cho hắn ăn.
Tề Quân Hành có chút đau đớn nhìn Mạc Nhiễm Thiên, không nói chuyện.
"Hoàng thượng, người chớ suy nghĩ lung tung, Thiên nhi là người của ngươi, Thiên nhi chẳng qua là lo hắn có thể tự sát. Dù sao đại nhân là một nhân tài, Tề quốc mất đi người này là một tổn thất lớn."
Tề Quân Hành sửng sốt, hắn dường như chỉ suy nghĩ chuyện Thượng Quan Nghi đoạt Thiên nhi của hắn, nhưng chưa từng nghĩ hắn cũng là tướng quốc đại nhân của Tề quốc. Tề Hằng còn đang trọng thương mang bệnh, nếu khỏi bệnh đoán chừng lại có thêm chuyện. Bên cạnh mình chỉ có hắn là đáng tin tưởng nhất, nhưng lúc này hắn lại đang bị tổn thương.
"Trẫm sẽ phái người tìm hắn trở lại, món nợ này trẫm còn chưa tính xong với hắn đâu, định chạy như vậy? Hừ!"
Mạc Nhiễm Thiên nghe được điều này, tâm lý được an ủi. Bất kể như thế nào, tìm trở về rồi hãy nói.
"Cảm ơn hoàng thượng, có biết tình hình hai nước dạo gần đây chưa?" Mạc Nhiễm Thiên lập tức nói lái sang chuyện khác.
Tề Quân Hành lườm hắn một cái, Mạc Nhiễm Thiên vội vàng cười ngượng ngùng: "Hắc hắc, hoàng thượng có tin tức thì báo cho Thiên nhi, vậy Thiên nhi đi ra ngoài đây, Hoàng thượng ngươi cứ phê tấu chương đi!"
Tề Quân Hành xoay người ôm Mạc Nhiễm Thiên vào trong ngực, tàn bạo nói: "Trẫm không cho phép ngươi còn nhớ đến hắn!" Nói xong cúi đầu xuống, hung hăng giày xéo môi đỏ mọng của Mạc Nhiễm Thiên, cho đến khi không thở nổi mới buông hắn ra.
Mạc Nhiễm Thiên gương mặt tuấn tú ửng hồng, trừng mắt liếc hắn một cái mới chậm rãi nói: "Ngươi làm gì a, mới sáng sớm mà đã nóng tính như vậy, mặc kệ ngươi!" Nói xong xoay người đi.
"Thiên nhi, buổi trưa cùng trẫm dùng cơm." Tề Quân Hành biến chuyển cũng mau, lập tức khóe miệng lại cười nói.
"Biết rồi." Mạc Nhiễm Thiên trả lời xong đã chạy ra ngoài.
Thoáng một cái đã qua ba ngày, ngày thứ ba mưa phùn liên tục, sắc trời âm u.
Trong Phượng Lâm Các, Mạc Nhiễm Thiên đã giận đầy một bụng, một là Thượng Quan Nghi không tìm được, hai là khai chiến ba ngày rồi, tin tức còn chưa tới khiến hắn bồn chồn không dứt. Mỗi đêm còn bị sắc ma Tề Quân Hành này hành hạ hai lần, một lần trong trạng thái thanh tỉnh, một lần khác là trong trạng thái ác mộng của hắn, thật làm cho hắn vô ngữ (không nói được gì). Sao nam nhân này cứ như thiếu đói vậy, hiện giờ hắn hy vọng hắn đi cưng chiều Dương quý phi.
Mạc Nhiễm Thiên lười biếng nằm trên chiếc ghế lớn ở cửa, nhìn ngoài trời mưa dầm dề mà nhăn lại đôi mi thanh tú. Cách đó không xa tám thị vệ một tấc cũng không rời, hại hắn muốn đi đâu cũng chẳng được, không khỏi ngóng đợi Dạ Tích Tuyết mang cho hắn một chút tin tức.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Chỉ thấy Dạ Tích Tuyết đầy người nước mưa, vẻ mặt nghiêm túc đi đến.
"Dạ đại ca, xảy ra chuyện gì thế?" Mạc Nhiễm Thiên có dự cảm xấu.
"Đã xảy ra chuyện, Tiểu Thiên, ngươi cần phải bình tĩnh." Dạ Tích Tuyết vội vàng đem áo ngoài ướt sũng cởi ra, đứng ở trước mặt Mạc Nhiễm Thiên lo lắng dặn dò.
Gương mặt tuấn tú của Mạc Nhiễm Thiên tái đi: "Được, đại nhân đã xảy ra chuyện gì?" Hắn cảm thấy thanh âm của mình đang run.
"Không, là Đại hoàng tử đã xảy ra chuyện." Dạ Tích Tuyết vội vàng nói, sợ hắn càng suy nghĩ lung tung.
"A, Bình Châu bị công phá? Đại ca hắn bị thương?" Mạc Nhiễm Thiên vội la lên.
"Bình Châu không bị phá, nhưng Đại hoàng tử hắn..." Dạ Tích Tuyết nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng của Mạc Nhiễm Thiên, không biết nói tiếp như thế nào.
"Hắn làm sao vậy? Dạ đại ca, ngươi đừng làm ta sợ." Hốc mắt Mạc Nhiễm Thiên đã chứa đầy nước mắt.
"Đại hoàng tử, hắn hy sinh." Dạ Tích Tuyết vẻ mặt đau buồn, nói xong đem hắn ôm vào trong ngực.
Mạc Nhiễm Thiên sợ đến choáng váng _ tại sao có thể như vậy, Bình Châu không bị phá, nhưng người đã chết, không thể nào! Hắn đẩy Dạ Tích Tuyết ra, lại hỏi: "Không thể nào, Dạ đại ca, ngươi gạt ta, Bình Châu không bị phá, tại sao đại ca chết?"
"Ai, Tiểu Thiên, ngươi bình tĩnh một chút, chuyện là như vậy." Dạ Tích Tuyết đem hắn đẩy tới ghế lớn ngồi nghiêm chỉnh, sau đó bắt đầu nhanh chóng thuật lại câu chuyện.
Thì ra là ngày đầu tiên, mười vạn đại quân Thân quốc đã tới đối diện Âm giang, lần này người lãnh binh của họ là Thượng tướng quân Khương Chính của Thân quốc. Người này anh dũng thiện chiến, nhưng tính tình ngay thẳng, đôi khi còn tự cho mình là đúng.
Biết được Bình Châu chỉ có một vạn binh lính, hắn khinh địch phái một vạn binh lính vượt Âm giang. Đoạn sông Âm giang này cũng không xa Thân quốc, nên Mạc Tử Viêm cũng không dám mai phục trên sông, sợ không kịp thoát thân, chỉ có thể cố thủ thành Bình Châu, hi vọng không bị phá thành.
Trong lúc công thành, Tứ hoàng tử và Đại hoàng tử dựa theo mưu kế của Mạc Nhiễm Thiên, hạ độc ở sông đào bảo vệ thành, trên vách tường thành tưới dầu hỏa, đại môn đã sớm dày thêm mấy tấc, trên cổng thành đầy cung tiễn thủ. Cho nên khi Thân quốc lần đầu tiên tiến công, gặp phải thảm bại, một vạn binh lính bị chết cháy, bắn chết hơn phân nửa. Khương Chính lập tức hạ lệnh rút lui, giận đến mức hắn nổi trận lôi đình, đến lúc này, hơn nửa ngày đã qua.
Mạc Kính cùng Mạc Tử Viêm biết lần này ắt sẽ kích thích sự tức giận của Thân quốc, Khương Chính nhất định phái nhiều người tiến công. Quả nhiên lần thứ hai tiến công là ban đêm, lần này nhân số đạt đến hai vạn người.
Cửa thành bị đại mộc thung (cọc gỗ lớn) đụng đến lung lay sắp đổ, dầu hỏa cũng không còn kịp đốt ba thang mây địch nhân đang không ngừng đi lên nữa, cuối cùng ở trên cổng thành, hai quân giao chiến. Binh sĩ Bình Châu bởi trước đó đều thao luyện, lúc này lại có hai vị hoàng tử tự mình ra trận nên mọi người anh dũng vô cùng, bởi vì bọn họ không thể làm gì khác hơn là kiên trì hai ngày, là có thể giữ được mấy vạn dân chúng trong thành.
Trận chiến thứ hai đánh tới sau nửa đêm, Khương Chính rốt cục gióng trống thu binh, khiến Mạc Tử Viêm và Mạc Kính thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc này song phương binh sĩ tử thương vô số, máu chảy thành sông, thảm trạng vô cùng, trên tường thành cơ hồ chất đầy thi thể.
Tuy bọn hắn biết lần này may mắn, nhưng một vạn binh lính chỉ còn không tới năm ngàn người, mà ngày mai đối diện bảy vạn đại quân lửa giận ngút trời ồ ạt tiến công trên sông kia, Bình Châu nhất định rơi vào tay giặc.
Các tướng lĩnh trọng yếu cả đêm thương lượng, rốt cục nghĩ ra một mưu kế.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc lên, trống trận cũng đã gõ vang, lần này Khương Chính tự mình lãnh binh. Một thân khôi giáp, ngồi trên lưng ngựa, uy phong lẫm lẫm, phía sau là bảy vạn đại quân, bày thế trận sẵn sàng nghênh chiến.
Sau đó một vị quan truyền lệnh tiến đến cửa thành kêu gọi đầu hàng.
"Người trong thành nghe đây! Biết điều một chút mở cửa thành đầu hàng, Đại tướng quân nói tha cho tính mạng dân chúng, bằng không sau khi đoạt thành tàn sát dân trong thành!"
Trên cổng thành Mạc Kính và Mạc Tử Viêm cũng là một thân khôi giáp, Mạc Tử Viêm lập tức nói trở về, hắn xuất ra nội lực, đem lời truyền khắp lỗ tai mọi người.
"Chúng ta tự biết thực lực cách xa, nhưng chuyện đầu hàng như vậy đại trượng phu há có thể làm. Như vậy đi, Đại tướng quân, chúng ta đánh cuộc được không, nếu như chúng ta thua, tự nguyện mở cửa thành đầu hàng, nếu thắng, hôm nay coi như thôi thế nào? Mọi người cũng có thể giảm bớt thương vong!" Mạc Tử Viêm cố gắng trì hoãn một ngày, hắn biết Tiểu Thiên nhất định sẽ làm cho Tề vương đúng lúc xuất binh.
Khương Chính đối diện cũng là biết người võ, lập tức truyền tống nội lực nói: "Mạc tướng quân muốn đánh cuộc như thế nào?"
Khương Chính mặc dù nhận được quân lệnh, Bình Châu thành cần phải chiếm được trong vòng hai ngày, nhưng lòng hiếu kỳ, muốn nghe xem đánh cuộc gì. Hơn nữa có thể giảm bớt thương vong mà chiếm được Bình Châu, hoàng thượng nhất định sẽ trọng thưởng.
"Chúng ta một mình đấu!" Mạc Tử Viêm hô.
"Một mình đấu như thế nào? Mạc tướng quân cùng Bổn tướng quân sao?" Khương Chính cũng rất có lòng tin đối với võ công của mình, nhưng nghe Mạc Tử Viêm kêu gọi đầu hàng, cũng biết hắn không tồi, song cũng khơi dậy lòng háo thắng của hắn.
"Đại tướng quân nghĩ như thế nào?" Mạc Tử Viêm hỏi lại.
"Một chọi một thật giống như trò đùa, không bằng cử ra ba người, thế nào, người thắng hai lần mới coi là thắng?" Khương Chính cảm thấy chủ ý này không tệ.
"Được, Đại tướng quân xin tuyển tướng!" Mạc Tử Viêm biết mình nói ra hắn có thể đáp ứng đã là cho bên mình tranh thủ thời gian.
Thời gian kế tiếp, song phương cử ra ba người tranh tài.
Thứ nhất là Cổ Bình _ phó tướng của Khương Chính đấu với phó tướng của Mạc Kính là Dung Nhị, hai người đều không biết võ công, thực đả thực (có lẽ là đánh nhau mà không dùng nội công đó), cuối cùng Cổ Bình thắng được, khiến cho Thân quốc lên tiếng cười nhạo.
Trận thứ hai Mạc Tử Viêm tự mình ra sân, bởi vì hắn biết tinh thần đối với quân lính rất quan trọng, cho nên hắn nhất định phải thắng. Lần này hắn vừa ra sân, đối diện có thể ngăn cản chỉ có một người là Khương Chính. Hai người võ nghệ cũng rất tốt, trận chiến này suốt nửa canh giờ, cuối cùng Mạc Tử Viêm thắng hiểm, nhưng hai người cũng đã bị thương. Khương Chính bị thua một trận, trong lòng tức giận vô cùng, trận thứ ba phái ra thiếp thân thị vệ của hắn Lý Lập. Người này có võ công nhưng cũng không mạnh, nói cho hắn biết không nên hiển lộ võ công, nhưng có thể ngầm (ngầm dùng nội lực đó).
Bên này mọi người thương lượng, Mạc Kính nhất định kiên trì mình ra trận, mọi người ngăn không được hắn. Hắn mặc dù không có võ công, nhưng thao luyện cho tới nay cũng khiến cho hắn thân thủ nhanh nhẹn.
Vừa mới bắt đầu hai người lực lượng ngang nhau, nhưng theo thời gian, Lý Lập lại bắt đầu ngấm ngầm dùng võ công. Mạc Kính phát hiện thì trong lòng tức giận lắm, nhưng cũng chẳng làm gì được, vì không để mình thua, hắn cũng lấy ám tiễn giấu trong tay áo.
Khi sắp phát lực, khóe miệng Lý Lập âm hiểm cười, một quyền mang theo nội lực hung hăng đánh vào ngực Mạc Kính. Mạc Kính biết dù sao cũng thua, nhưng trận chiến này bất kể thế nào cũng thua không được, trong lòng vừa chuyển, không né tránh, khi nắm đấm kia đấm trúng ngực hắn, hắn bỗng nhiên kéo mạnh Lý Lập xuống mặt đất. Lý Lập cả kinh, ngã trên ngực hắn, ám tiễn của Mạc Kính cũng đâm sâu vào lồng ngực hắn, hai người té trên mặt đất không nhúc nhích. Hai bên binh lính không nói một lời, toàn trường yên lặng như tờ, bọn họ nhìn không ra là ai thắng ai thua.
Mạc Tử Viêm cả kinh từ trên tường thành bay xuống, bên này Khương Chính cũng bay tới.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rối rít động thủ gỡ Lý Lập ra, chỉ thấy Lý Lập ngực trúng tên, đã chết.
"Các ngươi lại giở trò thâm độc!" Khương Chính giận dữ.
"Không hẳn, hắn biết võ công!" Mạc Kính sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, miệng phun máu tươi, mắt to nhìn chằm chằm Khương Chính tiếp tục nói: "Đại tướng quân là cố ý, chuyện này truyền ra, Đại tướng quân mặt mũi ở đâu. Hôm nay Mạc quốc Đại hoàng tử ta lấy mạng đổi cho ngươi triệt binh nửa ngày, Đại tướng quân nghĩ như thế nào?" Mạc Kính càng nói khóe miệng máu chảy càng nhiều.
"Đại tướng quân, ngươi quá hèn hạ! Thật không ngờ ngươi đường đường Đại tướng quân một nước, lại phái thị vệ của mình xuất chiến, rõ ràng muốn giở trò với chúng ta. Cho dù cuối cùng tàn sát hàng loạt dân trong thành, cũng không thể bịt miệng Mạc Tử Viêm ta, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi nhất định có thể bắt được bổn hoàng tử? Mỗi người lùi một bước, thế nào?" Mạc Tử Viêm trong lòng giận dữ vô cùng, nhưng chiến tranh không thể hành động theo cảm tình, mình muốn bảo vệ mấy vạn dân chúng Bình Châu.
Khương Chính mặt một hồi xanh một hồi trắng, cuối cùng hung hăng nhìn Mạc Tử Viêm nói: "Được, chỉ nửa ngày thôi, tối cũng không tính!" Nói xong cũng không đợi Mạc Tử Viêm phản bác liền cứ thế quay đầu mà đi, sau đó vung tay lên, truyền lệnh "Rút lui!" tới bảy vạn binh lính toàn bộ rút lui đến đối diện Âm giang, đợi chờ đêm tối đến.
Mạc Tử Viêm vội vàng đem Mạc Kính ôm trở về thành, lúc này Mạc Kính đã thở ra nhiều, hít vào ít, hồi thiên bất lực (không thể xoay chuyển được nữa).
Quân y cũng đành bó tay, trong phòng một mảnh thê thảm.
"Tứ đệ!" Mạc Kính bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn Mạc Tử Viêm bên giường đang truyền nội lực.
"Đại ca, ngươi có không có chuyện gì." Mạc Tử Viêm mũi rất xót, ánh mắt đỏ, bởi vì hắn biết Mạc Kính đã hết thuốc chữa. Ngũ tạng đều nát, nội lực đưa vào cũng hổn độn không biết lưu thông hướng nào.
"Tứ đệ, không cần, đại ca tự biết, ngươi hãy nghe ta nói." Mạc Kính mỉm cười, thê lương vô cùng.
"Đại ca, ngươi nói, Tứ đệ nghe." Vừa nói vừa chảy nước mắt.
"Đừng khóc, Bình Châu sợ là giữ không được, mệnh ta chỉ đổi lại được một chút thời gian, ai, ta thật xin lỗi dân chúng Bình Châu." khóe mắt Mạc Kính cũng rơi xuống giọt lệ.
"Không, Đại hoàng tử, ngươi vĩnh viễn là anh hùng trong lòng dân chúng Bình Châu." Trong phòng toàn bộ thủ hạ quỳ ở trên mặt đất, mọi người lệ rơi đầy mặt.
"Ha ha, các ngươi cũng vậy! Tứ đệ, đại ca không xong rồi, ngươi nói với Tiểu Thiên, đại, đại ca sau này không có cách nào chăm sóc hắn, chỉ có thể ở trên kia phù hộ hắn." Trong lòng Mạc Kính chỉ có Mạc Nhiễm Thiên.
"Đại ca, ngươi chớ nói, hu hu." Mạc Tử Viêm rốt cục không nhịn được khóc lên.
"Đừng khóc, Tứ đệ, đại ca vẫn đối với ngươi không tốt, ngươi đừng trách đại ca, nhưng giờ đại ca đã nghĩ thông suốt rồi. Bất kể mẫu phi ta có phải do mẫu phi ngươi làm hại hay không, cùng Tứ đệ ngươi không có quan hệ, Tứ đệ, ngươi phải chăm sóc Tiểu Thiên, đại ca lo lắng nhất chính là hắn." Mạc Kính tay đã phát run nắm lấy tay Mạc Tử Viêm.
"Đại ca, Tứ đệ biết, ta nhất định sẽ chăm sóc cho Tiểu Thiên, ngươi yên tâm." Mạc Tử Viêm vội vàng nói, chuyện này cho dù hắn không nói, Mạc Tử Viêm cũng sẽ làm được.
"Ha ha ha, thế thì đại ca an tâm rồi, ai, đại ca rất nhớ Tiểu Thiên." Mạc Kính bỗng nhiên thanh âm nhẹ đi, đôi mắt mở to nhìn sa trướng (màn lụa), từ từ mất đi tiêu cự.
Nhất thời tiếng khóc khắp phòng, tin dữ vừa truyền ra, dân chúng Bình Châu toàn bộ quỳ trên mặt đất khóc nức nở.
Màn đêm nhanh chóng phủ xuống, dân chúng Bình Châu tay cầm vật cứng, chuẩn bị liều mạng cùng Thân quốc, nhưng đợi một canh giờ mới phát hiện quân đội Thân quốc đang rút lui. Mạc Tử Viêm mừng rỡ, biết nhất định là Tề quốc bên kia xuất binh rồi, mà một mạng của Đại hoàng tử thật sự đã cứu dân chúng toàn thành.
Dạ Tích Tuyết nói tới chỗ này lệ đã rơi đầy mặt, mà Mạc Nhiễm Thiên ở trên ghế không nhúc nhích, thật giống như cũng không nghe thấy, chỉ là gương mặt tuấn tú xám như tro tàn, lộ ra nồng đậm sầu bi.
"Tiểu Thiên, ngươi không sao chứ, Tứ hoàng tử bảo ngươi hãy bớt đau buồn, hắn, hắn nói hắn cũng rất nhớ ngươi, dặn ngươi bảo trọng thân thể." Dạ Tích Tuyết cuối cùng lại thêm một câu, sau đó lo lắng nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên vẫn không nhúc nhích, đang lúc ấy thì Tề Quân Hành vẻ mặt vội vàng chạy vào.
"Thiên nhi, không xong, đã xảy ra chuyện!" Tề Quân Hành hô lớn.
"Hoàng thượng, điện hạ đã biết rồi. Đại hoàng tử vì dân chúng Bình Châu hy sinh, là anh hùng trong lòng nhân dân Mạc quốc!" Dạ Tích Tuyết đứng lên nói.
"Không phải là chuyện này, Đại hoàng tử chết trẫm cũng mới vừa biết, nhưng còn có một sự việc nghiêm trọng hơn." Tề Quân Hành nhìn Mạc Nhiễm Thiên hai mắt không có tiêu cự, lo lắng nói.
"Chuyện gì?" Dạ Tích Tuyết giật mình nói: "Là tướng quốc đại nhân sao? Hoàng thượng, điện hạ không thể chịu đả kích nữa."
Mạc Nhiễm Thiên đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tề Quân Hành nói: "Là đại nhân cũng đã xảy ra chuyện sao?"
Tề Quân Hành liếc Dạ Tích Tuyết một cái nói: "Không phải, tướng quốc đại nhân còn tìm không được, là, là, Thiên nhi, ngươi phải bình tĩnh nha! Là, là phụ hoàng ngươi mắc bệnh băng hà rồi!" Tề Quân Hành lại cho nổ một quả bom có sức công phá lớn hơn.
"Cái gì?" Mạc Nhiễm Thiên cùng Dạ Tích Tuyết cơ hồ cùng kêu ra tiếng.
"Không thể nào! Phụ hoàng còn rất trẻ tuổi, ngươi gạt ta!" Mạc Nhiễm Thiên một phen túm long bào trước ngực Tề Quân Hành, hung hăng nói.
"Thiên nhi, buông tay, trẫm lừa ngươi làm gì, trẫm cũng là mới vừa rồi mới biết được, hoàng đế Mạc quốc băng hà, Lục hoàng tử Mạc Hiên lên ngôi. Phong Tứ hoàng tử Mạc Tử Viêm là Bình Châu Vương đời đời đóng tại Bình Châu, không được vào kinh thành!" Tề Quân Hành một hơi đem lời nói hết.
Mạc Nhiễm Thiên mắt mở to tới cực điểm, bỗng nhiên đem Tề Quân Hành đẩy ra, mình thì bất lực ngã xuống đại y tử (ghế lớn). Trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời không có chút huyết sắc nào, mất đi thần sắc.
"Thiên nhi, ngươi phải bình tĩnh, ai, sao bỗng dưng xảy ra nhiều chuyện vậy." Tề Quân Hành lo lắng lắc đầu.
"Điện hạ, hoàng thượng sao có thể băng hà?" Dạ Tích Tuyết cũng không tin, lúc này mới qua mấy tháng mà thôi, lúc đi, thân thể hoàng thượng hẵng còn khỏe mạnh, làm sao có thể thoáng cái mắc bệnh băng hà?
Mạc Nhiễm Thiên chỉ biết mình không thể tiếp tục nghĩ đến vấn đề này, vừa nghĩ hắn đã cảm thấy sống căn bản không có ý nghĩa. Đi tới trên đời này, người mình tin tưởng nhất, đồng bào chân chính của mình lại tàn nhẫn lừa gạt mình.
Tiêu Hương Hương, người đàn bà này thật là độc ác!