Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 39: Tự mình chuốc khổ




Giống như hai người dự đoán, trong lúc bọn họ kê cao gối mà ngủ, cả kinh thành toàn bộ đều rối loạn, từng nhà từng nhà đều bị binh lính lật tung lên, Mạc Tử Viêm, Mạc Nghị Thần, Mạc Hiên ba huynh đệ chia binh ba đường, toàn bộ thành lục soát thích khách, để tìm thái tử điện hạ về.

Bên trong ngự thư phòng vẫn chong đèn, ngọn đèn dầu tỏa sáng, hoàng thượng ôm đầu ngã ngồi trên long ỷ, thái phó tam vương gia, thái khanh Từ Mạc cực kỳ được tin tưởng cũng đang quỳ rạp dưới đất.

"Hoàng thượng bớt giận, rất nhanh sẽ tìm được thái tử điện hạ." Tam vương gia an ủi, thái tử điện hạ là tâm can của hoàng thượng, lúc này càng là người duy nhất có thể cứu vớt Mạc quốc, bây giờ không thấy, sao có thể làm cho hoàng thượng không nóng nảy chứ.

"Có thể là gian tế của Thân quốc bắt thái tử điện hạ đi hay không?" Thái khanh Từ Mạc có đôi mắt ưng sắc bén vô cùng, vừa nhìn đã biết là người ẩn đầy sắc bén.

Hoàng thượng đột nhiên ngẩng đầu nói: "Ngươi nói ta nghe xem?"

"Vi thần cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, hiện tại triều thần bách quan cũng biết thái tử điện hạ sẽ bị tặng đi Tề quốc, Thân quốc sợ Tề quốc xuất binh ngăn cản, cho nên có thể đi trước một bước cướp thái tử đi hay không?" Từ Mạc chậm rãi nói.

Lời giải thích vừa đưa ra mặt mọi người đều trắng bệch không còn một hạt máu, không có thái tử điện hạ chẳng khác gì không có Mạc quốc, cuộc sống an nhàn của bọn họ ngay lập tức sẽ không còn nữa, lập tức sẽ trở thành nô lệ mất nước.

"Ta thấy chưa chắc! Theo tứ hoàng tử nói, người đến chỉ có một, tài cao gan lớn, huống hồ người nọ quen thuộc địa hình trong cung, ngay cả ngự lâm quân cũng không đuổi kịp, vi thần cảm giác được không phải là gian tế Thân quốc." Tam vương gia nhìn Từ Mạc nói.

Các triều thần khác trên mặt đất lập tức thảo luận, làm cho hoàng thượng càng thêm đau đầu.

"Ngậm miệng! Trước ngày mai không tìm được thái tử điện hạ, các ngươi toàn bộ ra chiến trường cho trẫm đi! Biến!" Hoàng thượng tức giận.

Chúng triều thần khó thấy được hoàng thượng tức giận như thế, mỗi người đều sợ hãi câm như hến, nơm nớp lo sợ rời khỏi ngự thư phòng, tam vương gia cùng thái khanh Từ Mạc liếc nhau cũng lui ra ngoài.

"Phượng Noãn các" – tẩm cung hoàng hậu, Tiêu Hương Hương đang uống trà, nghe cung nữ báo cáo tin tức. Chân nàng chạy đã mệt, trước bị con mình lôi lôi kéo kéo đến tẩm cung thái tử, kết quả thấy Mạc Tử Viêm vẻ mặt trắng bệch quần áo cũng chưa chỉnh tề, đang vội vội vàng vàng hét lên gì đó, song điều này lại làm cho nàng trong lòng thở phào một hơi, thật không ngờ Mạc Nhiễm Thiên xúc động như vậy lại theo Mạc Tử Viêm đánh cuộc, cũng may Mạc Tử Viêm không ăn được đã bị người cướp đi. Bằng không làm cho Mạc Tử Viêm yêu Mạc Nhiễm Thiên đối con mình là một điều bất lợi. Hiện tại Mạc Nhiễm Thiên mất tích, nhưng thật ra nàng không lo lắng, bởi vì nàng tin tưởng hắn sẽ trở về, trong thế giới này cũng chỉ có mình cùng hắn mới chính thức là người thân.

"Nương nương, kinh thành giới nghiêm, lục soát từng nhà tìm thích khách sao? Thật là làm cho mọi người hoảng sợ." Tiểu cung nữ giúp Tiêu Hương Hương đấm bóp chân nói.

"A a a, đã lâu rồi không làm ầm ĩ như vậy." Tiêu Hương Hương cười nói.

"A?" Tiểu cung nữ kinh ngạc nói.

"A a, ba ngày sau là lễ trưởng thành của Hiên nhi, thái tử điện hạ sẽ tới." Tiêu Hương Hương biết Mạc Nhiễm Thiên tuyệt đối là người có trách nhiệm, hắn đã đáp ứng mình thì làm sao có thể thất tín được, hơn nữa hắn cũng không thể chờ đợi được muốn trở về nhà. Tiêu Hương Hương khóe miệng cười nhạt đầy thâm ý.

Cả kinh thành náo loạn một đêm không tìm được thích khách, càng không tìm được Mạc Nhiễm Thiên, nhưng thật ra đem dân chúng dọa đến đóng chặt cửa nhà không dám đi ra, khi Mạc Tử Viêm, Mạc Nghị Thần, Mạc Hiên ba người trở lại hoàng cung đã là lúc buổi lâm triều sáng sớm, trời tờ mờ sáng, chúng văn võ bá quan ở trước "Chính Thiên điện" chờ vào triều, sắc mặt mỗi người đều xám xịt.

Tam vương gia thấy ba vị hoàng tử trở về, lập tức ra đón hỏi: "Tìm thấy thái tử điện hạ chưa?"

Mạc Tử Viêm nhìn ông một cái, tức giận lắc đầu, còn Mạc Nghị Thần cùng Mạc Hiên đều vẻ mặt đau xót, nhưng lại đồng thời căm tức nhìn Mạc Tử Viêm.

"Các huynh không cần trừng mắt nhìn ta, cũng không phải ta cướp đi, ngay cả ta cũng bảo vệ không được thái tử, hai người các huynh ở đó cũng không phải giống nhau sao!" Mạc Tử Viêm tự gỡ tội, tưởng rằng mình xui xẻo, tối hôm qua vừa lúc mình đến tẩm cung thái tử, nếu Mạc Nghị Thần ở đó không phải kết quả giống nhau sao. Nhớ đến Mạc Nhiễm Thiên da thịt nhiễm hồng, tiếng kêu thảm đau đớn, gã lại cả người sôi trào, cực phẩm! Đúng thế, Tiểu Thiên chính là cực phẩm. Đáng tiếc mình còn chưa hảo ngoạn đã bị người cướp đi, tên thích khách đáng chết!

"Hừ, chính huynh giải thích với phụ hoàng đi, huynh tại sao lại đến tẩm cung thái tử ca ca!" Mạc Hiên lớn tiếng nói, ba ngày sau là lễ thành nhân của mình, giờ thái tử ca ca mất tích, mình phải làm sao bây giờ?

Mạc Tử Viêm tức giận đến đang muốn chửi lại vài câu, thanh âm thái giám chói tai vang lên "Vào triều"!

Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy ngủ cực kỳ ngon giấc, khi hắn tỉnh lại thấy Dạ Tích Tuyết dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn hắn, lập tức khuôn mặt đỏ thẫm, người này nhìn mình đã bao lâu?

"Tiểu Thiên, đệ tỉnh rồi sao? Vết thương còn đau không?" Dạ Tích Tuyết có thể nói một đêm không ngủ, chờ sau khi Mạc Nhiễm Thiên ngủ vẫn ngây ra nhìn hắn, bất kể từ góc độ nào đều cảm giác được Mạc Nhiễm Thiên tuyệt mỹ vô song, khuynh quốc khuynh thành, làm cho trái tim y hoàn toàn treo trên người hắn.

"A, uhm, tốt hơn nhiều, cám ơn Dạ đại ca, được rồi, hiện tại là giờ nào? Dạ đại ca không cần lâm triều sao?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn trong phòng ánh sáng đã rọi vào, hẳn là tới thời gian lâm triều rồi.

"Ta không cần lâm triều, tiến cung rồi tới thao trường là được, có điều xem ra hôm nay không ai có tâm tình học võ." Dạ Tích Tuyết nhìn khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười nói.

"Vậy, chúng ta lúc nào hồi cung đây? Ta ở bên ngoài càng không quen thuộc, vẫn là hồi cung đi, ta còn muốn cùng Dạ đại ca học võ." Mạc Nhiễm Thiên suy nghĩ rồi nói.

"Hiện tại đi thôi, chờ trời sáng hẳn cũng rất dễ dàng bị người phát hiện." Dạ Tích Tuyết cau mày nói.

"Uhm, hảo!" Mạc Nhiễm Thiên vội vàng đứng lên, Dạ Tích Tuyết nhìn bộ dáng Mạc Nhiễm Thiên vội vàng đột nhiên bất động, trong lòng có chút không nỡ.

Mạc Nhiễm Thiên thấy y vốn đã chuẩn bị xuống giường khi nhìn hắn lại đột nhiên dừng lại, không khỏi kì quái hỏi: "Dạ đại ca, làm sao vậy?"

Dạ Tích Tuyết có chút thương cảm, sau đó mỉm cười một chút nói: "Dạ đại ca chỉ là đang suy nghĩ, như thế nào mới có thể mỗi giờ mỗi phút ở bên cạnh Tiểu Thiên."

"A." Mạc Nhiễm Thiên ngốc nghếch một lúc, sau đó khuôn mặt tuấn tú không thể kìm được đỏ lên, xấu hổ nhìn Dạ Tích Tuyết tuấn mỹ như vậy lại không biết nói cái gì, cảm giác có điểm bất lực, nam nhân này thương hắn, hắn biết, chỉ bất quá không hiểu nam nhân yêu nam nhân, còn có thể sâu như vậy.

Dạ Tích Tuyết nhìn Mạc Nhiễm Thiên mặt đỏ bừng lên thật xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời trở nên thâm thúy, vừa chậm rãi vừa khát khao nhìn vào đôi môi phấn hồng kia, đôi môi vô cùng gợi cảm mê người.

"Dạ đại ca, trời, trời sáng mau quá." Mạc Nhiễm Thiên cảm giác được ánh mắt đầy lửa nóng của y, tâm lại bắt đầu nhảy loạn, nghĩ muốn xuống giường, nhưng Dạ Tích Tuyết còn ngồi ở bên ngoài, làm cho hắn không biết làm sao bây giờ, cảm giác được mình cả mặt đều bị thiêu cháy.

"Tiểu Thiên, ta, ta?" Khuôn mặt Dạ Tích Tuyết đỏ rực, nhìn đôi môi hắn khàn khàn nói.

Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe đã biết y muốn làm gì, trong lòng bị dọa đến nhảy dựng, nhưng nhìn đôi mắt thâm tình của y, lại cảm thấy cự tuyệt quá tàn nhẫn, đang lúc không biết làm sao bây giờ, đột nhiên trong đầu sáng ngời, lập tức nghiêng đầu lại gần, thừa dịp Dạ Tích Tuyết không biết hắn muốn làm gì, rất nhanh đụng vào môi của y, vốn định lập tức rời đi, nhưng hắn quên chỗ kì lạ trên môi mình.

Hai môi vừa chạm, một dòng điện tương thông, Mạc Nhiễm Thiên muốn trở về, nhưng Dạ Tích Tuyết đã phản ứng nhanh chóng hiếm thấy, kích động ôm chặt lấy hắn, làm nụ hôn càng thêm sâu, mà Mạc Nhiễm Thiên tự mình chuốc lấy cực khổ, chỉ có thể trợn mắt nhìn đỉnh giường.