Đường Kính Chi rời khỏi tiểu viện của Ngọc Nhi, tới thẳng thư phòng,
lúc nãy bận rộn không sao, giờ yên tĩnh ngồi trên ghế xoay đi xoay lại,
không bình tâm được.
Có lấy được văn thư khai hoang và đào kênh hay không là chuyện lớn, có thể nói đó là hai tờ giấy ảnh hưởng tới
phương hướng phát triển của Đường gia sau này, thậm chí là có vốn liếng
để đối kháng với đám người Điền Cơ hay không.
Thị Mặc đứng một
bên, im lặng chờ đợi, mấy lần mở miệng định khuyên chủ tử, nhưng cuối
cùng không nói ra được, dù sao nó cũng biết chuyện này quá trọng đại, nó cũng đang thấp thỏm kém gì đâu.
Mặt trời lên tới đỉnh đầu, dần dần chuyển về phía tây, ánh sàng ngày một héo hắt, trời và đường chân
trời nối liền làm một, biến thành một vùng hoàng kim sáng chói, hai
người trong phòng ngày càng mất kiên nhẫn, một đi đi lại lại, một nhấp
nhổm ngó nghiêng bên ngoài.
Cho tới tận khi trời xẩm tối ngoài
thư phòng mới có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, Đường Kính Chi quay ngoắt lại, đi nhanh ra phía cửa, liền thấy cửa phòng mở ra, Từ Phúc mồ
hôi mồ kê nhễ nhại đi vào.
- Nhị gia, xong rồi, cả hai thứ văn thư đều đã làm xong cả rồi.
Từ Phúc quên cả thi lễ, lấy từ trong lòng ra hai tờ công văn đưa cho Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi vội vàng mở ra xem thật kỹ, hồi lâu sau cất tiếng cười
sang sảng, bên trong công văn ghi hết sức minh bạch rõ ràng, mảnh đất
kia đã là đồ trong túi Đường gia rồi, phê văn đào kênh cũng hết sức
chính quy, bên dưới có con dấu đỏ của nha môn công bộ, hơn nữa bởi vì
hiện giờ triều đình còn chưa có quy hoạch mở kênh đào, cho nên bên trong không ghi chú rõ là đào kênh dẫn nước từ con sông nào, như thế càng có
lợi cho Đường gia khai hoang đào kênh rồi.
- Từ quản gia, tên Lưu Bưu đó hẳn hối lộ quan trên quen đường thuộc lối rồi, sao lại mất thời gian như thế ?
Tim đã quay về vị trí cũ, Đường Kính Chi mới nghi hoặc hỏi:
Từ Phúc dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt, nhận lấy chén trà ấm do Thị
Mặc đưa tới, làm hai hớp đã uống sạch, xem ra trên đường về phủ đi rất
gấp:
- Bẩm Nhị gia, chủ yếu là vì cấp trên của Lưu Bưu nhìn trúng
tiểu thiếp của hắn, mà Lưu Bưu lại tiếc, cho nên mới tốn thêm nửa ngày
trời.
Đường Kính Chi không khỏi hiếu kỳ:
- Ồ, còn có chuyện này nữa kia à, vậy cuối cùng Lưu Bưu có đem tiểu thiếp tặng cho người ta không?
Từ Phúc gật đầu:
- Vốn Lưu Bưu định tiêu tốn thêm một hai nghìn lượng bạc nữa, nhưng cấp trên của hắn nói thế nào cũng không phê, vị đó không phê thì không thể
đưa lên trên. Cuối cùng Lưu Bưu hết cách, đành nhịn đau gọi gia nô đưa
tiểu thiếp tới phủ cấp trên.
Đường Kính Chi chỉ khẽ ồ một tiếng.
Từ Phúc ngồi trên ghế, uống thêm một chén trà nữa mới cau mày nói:
- Nhị gia, Lưu Bưu vừa mới tặng đi một tiểu thiếp hắn yêu quý, hẳn tâm
tình không tốt, người xem chúng ta có nên đưa tiền cho hắn sớm một chút
không?
- Ừ, thế cũng tốt, có điều khi giao tiền cho hắn phải
dặn dò hắn thêm lần nữa, chuyện này trong thời gian ngắn không được tiết lộ ra ngoài, ông theo dõi kỹ một chút, nếu hắn không chú tâm vào việc
này, hời hợt qua loa thì thái độ có thể cứng rắn một chút. Đường Kính
Chi suy nghĩ rồi căn dặn tỉ mỉ:
Từ Phúc vâng lời, nhận lấy ngân phiếu Đường Kính Chi rồi lại gấp gáp đi ra ngoài.
- Nhị gia, lần này thì người yên tâm rồi.
Thị Mặc dâng lên một chén trà, mặt mày tươi tỉnh nói:
Đường Kính Chi cười gật đầu, rồi vỗ trán:
- Xem đầu óc ta kìa, chỉ biết mừng một mình, đi, chúng ta đem tin tức
tốt lành này báo cho lão thái quân, chắc trong lòng lão nhân gia cũng
đang nóng lòng vì nó.
Nói rồi đặt chén trà chưa kịp uống xuống bàn rời khỏi thư phòng.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lâm Úc Hương hôm nay suy nghĩ suốt một buổi chiều, quyết định tìm chỗ
đột phá trên người Đường Kính Chi, chẳng phải y thích món ăn do mình làm sao, vậy thì lấy món ăn ngon ra lấy lòng y, đổi lấy cơ hội được ra
ngoài.
Đường Kính Chi đi được nửa được thì gặp được nhà hoàn phái đi mời y dùng cơm, cho nên liền chuyển hướng, tới thẳng nhà ăn.
Vừa mới bước qua cửa liền có mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi, tâm
tình vốn rất tốt tức thì thấy đói cồn cào, bụng kêu ùng ục, mà hôm nay
Lâm Úc Hương có hơi khác thường, chẳng những dung nhan tươi tắn làm nàng càng thêm xinh đẹp, còn đích thân đi tới sắn tay áo giúp y, để lúc ăn
cơm khỏi sơ y dính phải thức ăn.
Đường Kính Chi sửng sốt, ngó
ra ngoài trời mới nhớ trời đã tối om, hôm nay mặt trời vẫn mọc từ phía
đông mà? Nàng lại tươi cười với mình sao?
Khi Đường Kính Chi
còn đang ngây ra thì Lâm Úc Hương tiếp tục khiến y bất ngờ, nàng lấy
khăn lụa trên người, nhẹ nhàng giúp y thấm mồ hôi do vừa rồi đi quá vội.
Đồ vật thiếp thân của nữ tử đều mang theo mùi hương cơ thể, chỉ cảm
thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len vào cánh mũi,
Đường Kính Chi không kìm được hít nhẹ, mơ màng nói:
- Thơm quá…!
Liền thấy mặt Lâm Úc Hương thẹn thùng đỏ lên, động tác trở nên thiếu tự nhiên.
Đường lão thái quân ngồi ở chủ vị, mặc dù trên mặt nở nụ cười rất vui
vẻ, nhưng trong lòng thì ngầm suy đoán, đây là do tôn tức cùng đích tôn
của mình ở cùng một gian phòng lâu sinh tình cảm hay là do tiểu nha đầu
này có việc gì cần cầu khẩn, nên mới lấy lòng đích tôn mình?
Bà sống hơn năm mươi tuổi đầu rồi, hiểu thấu câu chuyện khác thường ắt có điều
lạ bên trong, còn Đường Kính Chi do quá yêu thích Lâm Úc Hương, cho nên
nhất thời không nhận ra.
Giúp Đường Kính Chi lau mồ hôi xong,
Lâm Úc Hương không lùi xuống mà đỡ tay tướng công đi về bàn ăn, Đường
Kính Chi trong lòng cứ lâng lâng trong hạnh phúc bất ngờ.
Chẳng lẽ ông trời mở mắt rồi, chẳng những để hai đạo công văn làm thuận lợi,
còn khiến kiều thê thay đổi suy nghĩ, lòng hướng về phía mình.
Cho tới tận khi ngồi xuống ghế rồi, Đường Kính Chi vẫn cảm thấy khó tin, mặc dù biết vì chút chuyện này mà hớn hở như thế thì thật kém, nhưng đó là niềm vui từ tận đáy lòng, làm người ta phấn chân không thôi.
Nhìn nụ cười của Đường Kính Chi, khuôn mặt vui sướng hạnh phúc đó, lòng Lâm Úc Hương không hiểu sao áy náy, nụ cười không còn được tự nhiên như trước nữa, vì đạt được mục đích, nàng cố che dấu, vội lên tiếng:
- Nhị gia hôm nay vất vả cả ngày rồi, lát nữa phải ăn nhiều vào mới được.
- Phải đấy, hôm nay Úc Hương muốn cháu được ăn ngon miệng nên tự mình
xuống bếp, cháu xem, món ăn trên bàn đều do Úc Hương làm đấy. Ừm, xen
nào, chắc phải tới mười món.
Đường lão thái quân chỉ vào những món ăn trên bàn tủm tỉm nói:
Đường Kính Chi nghe vậy trái tim vô dụng lại đập loạn nhịp, nhưng vô ý
đối diện với ánh mắt Đường lão thái quân lại im lặng, nhìn kiều thê với
vẻ trầm tư.
Lâm Úc Hương uyển chuyển vén ống tay áo xanh biếc
lên, gắp thức ăn cho Đường lão thái quân rồi mới tới lượt Đường Kính
Chi, giải thích:
- Nhị gia, hiện giờ dù gần cuối thu, nhưng ban ngày trời vẫn khá nóng, hôm nay Nhị gia bận cả ngày ra, hẳn là người khó
chịu, món này là ốc sào khế, có tác dụng giảm nhiệt, người nếm thử xem
có thơm không.
Khẽ mỉm cười với Lâm Úc Hương, Đường Kính Chi cầm đũa lên gắp món ốc sào nóng hổi cho vào miệng:
- Ừm ốc dòn mà không dai, chua mà không gắt, rất dễ ăn. Úc Hương, nàng nấu ăn còn ngon hơn cả đầu bếp trong phủ.
- Đúng thế, Úc Hương muội muội thật là giỏi, nấu ăn ngon, y thuật còn cao siêu nữa.
Đường Chu Thị là người khéo léo hiểu cách đối nhân xử thế, cũng lên tiếng tán thưởng.
- Đâu có, tẩu tẩu cứ trêu muội thôi.
Lâm Úc Hương đỏ mặt ngượng ngịu, đầu cúi xuống tiếp tục đưa đũa ra gắp thức ăn cho Đường Kính Chi:
- Nhị gia từ nhỏ hắn phải rất chăm chỉ đọc sách nên mới có thể trúng cử nhân năm 14 tuổi, như vậy chàng chắc chắn thức đêm không ít, món này là cá trắm nấu, có công hiệu bổ gan sáng mắt, sau này ăn thường xuyên sẽ
không sợ thức đêm đọc sách nữa.