Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 7: Nhu di nương




Lâm Úc Hương lại khuyên y nằm xuống giường, Đường Kính Chi khăng khăng giữ ý mình, Lâm Úc Hương liền cùng tiểu nha hoàn đỡ y ra ghế.

Ngồi xuống ghế rồi, Đường Kính Chi mệt thở hồng hộc, Lâm Úc Hương sai tiểu nha hoàn lấy chăn đắp lên người y, bất mãn làu bàu:

- Đã bảo chàng nằm không chịu, cứ muốn đi lại cơ, giờ mệt chết rồi chứ?

Đường Kính Chi kiếp trước là cô nhi, bên cạnh chẳng có lấy một người thân, làm gì có ai quan tâm tới y như thế, cho nên chẳng hề ngại nghe Lâm Úc Hương trách móc, ngược lại còn thấy rất thích, rất dễ nghe.

Tiểu nha hoàn thấy trán Nhị gia lấm tấm mồ hôi, liền lấy khăn tay ra lau, nhìn thấy chủ tử của mình nghe trách mắng chẳng những không bất mãn, ngược lại còn mỉm cười, trong lòng lập tức có tính toán, Nhị gia nhất định rất yêu thích Nhị nãi nãi, nếu không với tính Nhị gia quyết không thể chiều nàng tùy tiện như thế, sau này mình phải cẩn thận hầu hạ, vạn vạn lần không thể đắc tội với vị chủ mẫu tương lai này.

- Úc Hương, trong nhà có ghế đu không?

Ngồi trên cái ghế cứng chẳng dễ chịu chút nào, Đường Kính Chi hỏi:

- Ghế đu?

Lâm Úc Hương tỏ vẻ không hiểu:

- Vậy ghế nằm?

Đường Kính Chi đổi cách hỏi:

Lâm Úc Hương lần này nghe ra, có điều lại lườm y, gắt gỏng:

- Có giường đàng hoàng không nằm, nằm ghế làm cái gì?

Giường? Nằm giường làm sao thích bằng ghế ghế nằm! Huống chi ... Đường Kính Chi kiếp trước sống rất khép kín, hướng nội, cho nên trừ xem phim chơi game ra, còn thích đọc sách, từ văn chương chính luận tới các loại tiểu thuyết mạng, phóng sự điều tra, tin tức bên lề ... y đọc tuốt. Trong đó không ít sách miêu tả đầu tranh tàn khốc ở bên trong các hào tộc, bất cẩn một chút thì chết thế nào cũng không biết.

Liên quan tới lợi ích lớn đời nào chẳng thế, lúc nào cũng có kẻ sinh y hại người, hôm qua ngửi cái mùi hương kia y thấy không ổn, cảm thấy tức ngực khó thở, Lâm Úc Hương đem nó ra ngoài, quả nhiên là cảm thấy dễ chịu hơn, cho nên nói có kẻ ngầm hãm hại cũng không phải là không có khả năng.

Lâm Úc Hương lại nói y không có bệnh gì, chẳng qua là cơ thể suy yếu, nhưng nếu chỉ có thế thì vì sao ăn uống tẩm bổ không khỏe lại?

Nếu nói tới hạ độc cũng khó có khả năng, Lâm Úc Hương sao không phát hiện ra? Cứ cho y thuật nàng không đủ thì hạ độc mạn tính thời gian dài như vậy khó qua mắt Lâm lão thái quân tinh minh cùng Đường Kính Chi tính cách tỉ mỉ kỹ càng.

Nghĩ đi nghĩ lại vấn đề ở trong phòng này, nhìn quanh một vòng không thấy có gì đặc biệt, mà thứ y tiếp xúc nhiều nhất chỉ có cái giường kia thôi.

Thế giới bao la, không có gì không có, kiếp trước y đã từng nghe nói có một thứ mùi thơm nếu đặt riêng có thể làm tỉnh táo tinh thần, hơn nữa còn rất dễ ngửi, nhưng nếu trộn lẫn với thứ mùi khác, có thể giết người không để lại dấu vết.

Nếu hương thơm có thể hại người, thì gỗ làm giường cũng có khả năng bị người ta giở thủ đoạn, hoặc dấu thứ gì đó ở dưới giường khiến người nằm trên đó sinh bệnh, cái gì chưa nói chỉ nói đặt một loại đá cẩm thạch dưới giường là đủ lấy mạng y rồi.

Rất nhiều loại đá cẩm thạnh có chứ nguyên tố tính phóng xạ cực mạnh, nếu tiếp xúc gần một thời gian dài, có khả năng làm người ta gầy yếu sinh bệnh, thậm chí là gây ung thư.

Ngồi ở trên ghế, Đường Kính Chi bắt đầu lục lọi lại ký ức, đúng là từ bé y chỉ thích sách vở thi ca, không thích rèn luyện sức khỏe, ra mồ hôi chút là khó chịu rồi, có điều cái cơ thể này bắt đầu nhiều bệnh từ khi cha mẹ y nối nhau qua đời, lòng đau thương hối tiếc, lại phải gánh vác trọng trách gia tộc, cho nên cơ thể bị suy yếu.

Còn nhớ khi đó có người từng đề nghị đại tu đại viện lại một lần, nói gì mà thay phong thủy để gia tộc hưng vượng, không rõ ai đề xuất, nói không chừng có kẻ thừa lúc đó giở trò.

Đương nhiên suy đoán này có hơi thái quá, nhưng bất kể có chuyện đó hay không, Đường Kính Chi cũng không định nằm trên cái giường đó nữa, đề phòng không bao giờ thừa, y tính xa cái giường đó một thời gian, xem xem có hiệu quả hay không đã.

Vả lại y thích nằm ghế đu, đung đưa đung đưa rất thích.

- Úc Hương, nàng đi bảo người mời thợ mộc về đây.

Tính toán một hồi, Đường Kính Chi nói:

Lâm Úc Hương không hiểu Đường Kính Chi muốn làm cái gì, rất là bực mình, hiện nàng đang lo tìm cách chữa bệnh cho y, tâm tình đâu mà chơi đùa với y, sẵng giọng nói:

- Nơi này là nội viện, dù thiếp thân có tìm được thợ mộc thì người ta cũng không được vào.

Hào môn thế tộc quy củ nghiêm ngặt, trong nội viện này ngoài chủ nhân trong nhà và nữ nhân thì nam tử trên chín tuổi không được phép bước chân vào.

- Nàng bảo người khiêng ta ra sương phòng ngoại viện là được.

Đường Kính Chi nhất quyết nói:

Lâm Úc Hương tức giận chẳng muốn khuyên nữa, bảo nha hoàn đi tìm thợ mộc, rồi bỏ đi, khỏi nhìn y cho ngứa mắt.

Một lúc sau cửa phòng bị người ta đẩy ra, Đường Kính Chi đang khép mắt dưỡng thần nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, có một thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi đi vào, thiếu nữ này khuôn mặt thanh tú, làn da trắng như ngọc, hàng lông mày đậm, chiếc mũi xinh xắn thẳng tắp, cặp môi đầy đặn, mắt to tròn mà đen, trông hết sức lanh lợi khả ái, người không cao, lại gầy gò, nhìn một cái cho người ta cảm giác nhu nhược, khiến nam nhân muốn ôm vào lòng yêu thương vỗ về.

Lúc này đôi mắt to đen lay láy kia mang chút rụt rè sợ sệt, vừa mới đi vào liền quỳ sụp xuống trước mặt Đường Kính Chi, dập đầu run run nói:

- Tỳ thiếp ra mắt Nhị gia.

Đường Kính Chi thấy thế giật nảy mình, vội vàng bảo nàng đứng dậy, thấy nàng trang phục không giống nha hoàn này, lại quen quen mà không nhớ ra là ai, hỏi:

- Nàng là ...?

- Bẩm Nhị gia, tỳ thiếp là di nương thứ hai của người, tên là Nhu Nhi.

Di nương là tiếu thiếp, phận làm thiếp không có họ, tên do nhà chồng đặt lại, cơ bản không còn chút liên quan gì tới nhà mẹ đẻ nữa.

Thì ra Lâm Úc Hương giận Đường Kính Chi mà bỏ đi, nhưng vẫn lo cho y, nên mới gọi Nhu di nương tới chăm sóc y thay mình.

Nhu Nhi tính tình hiền lành, ngoan ngoãn, có điều vào Lâm gia đã hơn một tháng, nhưng còn chưa được gặp Đường Kính Chi, vì hôm được gả vào Lâm gia thì Đường Kính Chi cảm lạnh, ngay cả động phòng cũng không có.

Về sau sức khỏe Đường Kính Chi ngày một đi xuống, lại còn phải lo chuyện làm ăn của gia tộc, càng chẳng có thời gian gặp nàng.

Còn Đường Kính Chi thì trong ngày tuyền thiếp, y có đứng từ xa nấp sau một hòn giả sơn quan sát, nhìn thấy Nhu Nhi mặt mũi xinh xắn ngoan ngoãn, nhận ra nàng là người biết nghe lời, cho nên mới chọn trúng nàng trong hơn hai mươi cô gái, có điều do chỉ nhìn nàng từ xa, cho nên hiện không nhận ra cũng là bình thường.

Nhu di nương, Nhu Nhi?

Nói vậy cô bé này là nữ nhân của mình?

Nghĩ tới đó Đường Kính Chi nhìn kỹ thiếu nữ này một lượt, tuy khuôn mặt thanh tú, nhưng còn quá non nớt, chẳng có mấy đường cong nữ nhân rõ ràng là một cô bé con, ít tuổi hơn cả Lâm Úc Hương nữa, nếu vào thời của mình chắc hẳn chỉ mới đang học lớp bảy lớp tám thôi, vậy mà đã gả đi rồi? Tuy biết thời cổ con gái 13 tuổi có khi có con rồi, nhưng tận mắt chứng kiến y vẫn không khỏi lạ lùng.