Đường Kính Chi khẽ lắc đầu:
- Hoàng thượng quyết tâm rất lớn, lời của ta không ích gì.
- Hầu gia, mạt tướng không dám đòi hỏi, chỉ mong hầu gia niệm tình xưa, để Trịnh phủ đưa đi một đứa bé trai, không tới mức tuyệt đường hương
hỏa.
Trịnh Kiếm Thu nói rồi dập đầu liền ba cái:
- Đứa bé đó tên là gì, bao nhiêu tuổi? Hoàng thượng muốn hạ thủ với Trịnh
gia, tất nhiên có điều tra rõ ràng, thiếu một người khẳng định sẽ nghiêm tra.
- Xin hầu gia yên tâm, đứa bé này mới tám tháng, do mạt tướng sau một lần say rượu hồ đồ phát sinh quan hệ với một nha hoàn
trong phủ, sau khi nó mang thai liền bố trí ngoài phủ không ai biết cả.
Trịnh Kiếm Thu thấy Đường Kính Chi mềm lòng vội nói:
Đường Kính Chi nghe nha hoàn đó mang cốt nhục Trịnh gia, vậy mà Trịnh
Kiếm Thu ngay một danh phận cũng không cho, đuổi ra ngoài phủ, trong
lòng nổi giận, tên khốn này cũng không tốt hơn Lâm Gia Chính là bao.
Có điều đứa bé vô tội, hơn nữa nha hoàn đó cũng là người khổ mệnh, gật đầu:
- Nói cho ta biết hai mẹ con nàng ở đâu, đưa cho ta tín vật chứng minh thân phận, ta sẽ phái người lo việc này.
- Đa tạ hầu gia, mạt tướng kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng báo đáp đại ân đại đứng này.
Trịnh Kiếm Thu mừng rỡ dập đầu bái tạ:
- Trịnh đại nhân đứng dậy đi, dù sao chúng ta cũng từng quen biết.
- Tạ ơn hầu gia.
Trịnh Kiếm Thu bò dậy, lấy ra một tấm ngọc bội:
- Mẹ đứa bé trước kia là nha hoàn trong tiểu viện của mạt tướng, biết
rất rõ ngọc bội này, mạt tướng sẽ viết thêm một phong thư, viết chuyện
chỉ mạt tướng và nàng biết, nàng sẽ tin người của hầu gia.
Tấm ngọc bội này là kỳ ngọc trước kia Lâm Úc Hương dùng để hút độc cho Trịnh Kiếm Thu.
Trịnh Kiếm Thu đã chuẩn bị sẵn thư, dặn nha hoàn đó nghe lời thủ hạ của Đường Kính Chi lập tức rời Kiên Thành, sau này nuôi nấng đứa bé cho
tốt, đồng thời không tiết lộ thân phận chân thật của nó.
Trước kia xuất thân phủ Tuyên Uy tướng quân là một vinh diệu, nhưng không bao lâu nữa nó sẽ là bùa đòi mạng.
Hắn còn gửi ít tiền riêng trong tiền trang bên ngoài, trong đó có giấy
ủy thác, đủ cho hai mẹ con nha hoàn kia cơm no áo ấm cả đời.
Giao thư ra, Trịnh Kiếm Thu đột nhiên cảm khái:
- Nhớ lại trước kia nếu gia phụ nói đỡ cho Đường gia trước mặt Điền Cơ một câu thì tốt biết bao.
Nói xong chắp tay thi lễ đi ngay.
Đường Kính Chi mấp máy môi nhìn theo bóng lưng Trịnh Kiếm Thu, định nói gì cuối cùng không nói ra.
Trịnh gia chết hết y cũng không quan tâm, nhưng Trịnh Tuyết Mai không
thể chết, cô gái cùng y có duyên gặp mặt vài lần đó là người duy nhất
Trịnh gia viết thư cảnh báo y. Cứu một mình Trịnh Tuyết Mai không thành
vấn đề, nhưng nếu người thân chết cả, nàng sống còn có ý nghĩa gì?
Nên Đường Kính Chi bàn với Hoàng thái hậu khuyên hoàng đế chỉ giết nam
nhân trực hệ của Trịnh gia, hơn nữa cũng không công bố ra ngoài giết vì
tội mưu phản, mà là bí mật xử tử.
Nguyên nhân y đưa ra rất
đơn giản, ngày đó Mạnh Tử Đức đóng tại Túc Thanh thành, không chỉ uy
hiếp tới quan viên Lưu Châu, mà cả Vân Châu cũng một vài tỉnh phía nam
khác, không chỉ có Điền Cơ và Trịnh Thắng mật mưu làm phản.
Giờ
Điền Cơ tội chứng rành rành đã chết, Trịnh Thắng nếu cũng bị tuyên bố
phản loạn mà giết cả nhà, quan viên kia biết hoàng đế tính nợ cũ sẽ ngồi yên chịu chết sao?
Thực ra với lý do đó nếu Đường Kính Chi
quyết tâm, thậm chí còn giữ được cả mạng cho cha con Trịnh Thắng, nhưng
quan hệ giữa y và hoàng đế không còn như xưa, hoàng đế cũng không còn
như xưa, mỗi lời của y sẽ khiến hoàng đế cân nhắc đề phòng, nên y không
tội gì phải mạo hiểm vì những người không đáng.
Trở về nơi ở
Đường Kính Chi lệnh một ám vệ đem phong thư này tới địa điểm Trịnh Kiếm
Thu nói, đồng thời dặn ám vệ đó đón mẹ con nha hoàn đó thì an bài ở gần
Lạc Thành, sau này chiếu cố được ít nhiều.
Không có nam nhân, quả phụ nuôi một đứa bé, sẽ bị kẻ xấu ức hiếp.
Mấy ngày sau tình hình diễn biến vẫn rất thuận lợi, có tạc đạn mở
đường, dù phản quân trốn trong thành cũng không chịu nổi một đòn, song
càng đi vào sâu trong địa phận Hải Châu, mấy vị tướng quân không bị
thắng lợi làm mê muội, càng trở nên cẩn thận.
Hôm đó như mọi khi, Đường Kính Chi ở hậu quân chế tác tạc đạn, đột nhiên có một quân sĩ vội vã chạy vào lều báo cáo:
- Hầu gia, Bách tướng quân bảo thuộc hạ tới đại trướng trung quân có việc gấp.
- Hả, xảy ra chuyện gì rồi?
Đường Kính Chi không chậm trễ đứng dậy, thấy quân sĩ này kinh hoàng như thế thuận miệng hỏi:
- Hình như có quân tình khẩn cấp do Vương nguyên soái gửi về.
Từ biên giới Liễu Châu dùng khoái mã chạy tới thẳng Hải Kinh cũng tốn
mất hai mươi ngày, nên kỵ binh của Vương Tích tốc độ phải nhanh, nhanh
hơn tốc độ thám mã phản quân báo tin thất bại về.
Đường Kính
Chi hiểu hành quân cấp tốc trong lòng địch như thế nguy hiểm cỡ nào, nên đi ngay tới đại tướng trung quân, vừa tới nơi liền hỏi:
- Bách tướng quân, Vương nguyên soái gửi thư về nói gì, có chuyện xấu sao?
- Hầu gia chớ hoảng, là chuyện tốt, Vương nguyên soái đã liên tiếp công phá ba thành trì, vòng qua Hạ Chất, Hà Gian, Nam Sơn trại, Tiểu Việt
thành, còn cách Hải Kinh thành mười ngày nữa thôi, muốn chúng ta tạo
thanh thế lớn, thu hút sự chú ý của phản quân, đồng thời là để suy yếu
sĩ khí của chúng
Bách Vân Sơn thấy Đường Kính Chi đi vào vội rời ghế chủ soái nói chuyện:
- Có điều hiện giờ chúng ta đã vào sâu trong địa phận Hải Châu, nếu tiến quá nhanh có thể gặp mai phục.
Đường Kính Chi thầm mắng tên quân sĩ kia một tiếng, làm y tưởng nhánh quân kia gặp chuyện bất trắc rồi, nghĩ một lúc hỏi:
- Các vị tướng quân, chúng ta tới đây đã hơn một tháng, các vị đã nghe ngóng được địch có bao nhiêu quân sĩ chưa?
- Sau khi Phúc Thọ vương làm phản, vì ứng phó với đại quân triều đình,
bắt tráng đinh nhập ngũ, tuyên bố có trăm vạn hùng binh, tuy không đến
song cũng phải có năm sáu chục vạn, có điều đa phần là tân binh chưa
được huấn luyện nhiều, sức chiến đấu hữu hạn.
Quách Hoài giới thiệu tình hình:
Đoạn Khánh bổ xung:
- Tuy bọn chúng không có sức chiến đấu cao, song nhân sỗ vẫn đông gấp
đôi chúng ta, nơi này rừng cây rậm rạp, chúng lợi dụng mai phục, dùng
cách đánh tiêu hao sinh lực chúng ta rất bất lợi.
- Vậy các vị tướng quân định ứng phó thế nào?
- Ý mạt tướng ổn thỏa là tốt nhất.
Bách Vân Sơn thấy hai người kia không nói đành lên tiếng:
Bách Vân Sơn nghĩ, đại bộ phận công lao bị Vương Tích và Trịnh Thắng
cướp hết rồi, chiến dịch này gần như ba người bọn họ không lập được công không đủ thăng tiến, vì thế cẩn gì mạo hiểm.
Nên thong thả đánh, không cần sai lầm gì là được.
Đường Kính Chi không biết tâm tư của bọn họ, chỉ nghĩ làm sao giúp được Vương Tích, ba người kia đều tỏ thái độ muốn ổn thỏa, mà ổn thỏa thì
sao giúp được Vương Tích, hỏi:
- Lấy bản đồ Hải Châu cho ta xem.
Một quân sĩ trải bản đồ lên bàn lớn, Đường Kính Chi tới gần xem kỹ, ba
tướng quân kia phụ trách giải thích, quả nhiên phía trước rừng rậm rất
nhiều, hai bên quan đạo là mấy chục dặm rừng cây rậm rạp, có mai phục
mấy chục vạn quân cũng không dễ phát hiện.
Nhưng Đường Kính Chi có phát hiện:
- Tuyến đường biển này rất dài, có con đường tắt không đi qua rừng, các vị nói xem chúng ta có thể đi đường vòng ra bở viển, sau đó đánh tới
Hải Kinh không?
- Hầu gia, cách này có thể.
Đoạn Khánh gật gù:
Bách Vân Sơn cẩn thận nói:
- Nếu địch không truy kích chúng ta mà đánh Liễu châu thì sao?
Đường Kính Chi hỏi lại:
- Vậy địch tập trung binh lực ở đâu?
- Đại bộ phận tập trung ở Hồ Quan, Hà Đạo Khẩu và Hạ Chất, trong đó Hồ
Quan thành cao hào sâu, lại xây dựng ở triền dốc, chúng ta đánh vào, bọn chúng chỉ thả gỗ đá xuống cũng thương vong thảm trọng, dù chúng ta có
tạc đạn cũng không dễ hạ được.
Quách Hoài chỉ bản đồ đáp: