Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 553: Không phải ta làm




Cũng may là mấy loại tài liệu làm thuốc nổ đen rất sung túc, rất tinh thuần, vì đám Bồ Đề giáo làm tiên đơn, đương nhiên phải dùng thứ thuần nhất, chất lượng cao nhất.

Đường Kính Chi còn nhớ thực ra Trung Hoa cổ biết dùng phản ứng thuốc nổ đen từ rất sớm, như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có ghi lại trận đánh Xích Bích lẫy lừng, tướng Ngô là Hoàng Cái dùng thuyền chất lưu huỳnh và diêm tiêu để đốt quân Tào, đó chưa phải là thuốc nổ đen đúng nghĩa, song cơ bản là thứ này.

Tuy nhiên do nguồn lưu huynh và diêu tiêu ở Trung Hoa không tốt, đến hơn nghìn năm sau cũng chẳng thể làm được thuốc nổ đen chất lượng cao, nên chế tạo được hỏa súng mà hiệu quả không ra gì, rồi công nghệ này theo Trịnh Hòa đi biển mà đến khắp Châu Âu, cuối cùng gián tiếp tạo nên một giai đoạn lịch sự đen tối khuất nhục.

Đường Kính Chi sai người đi mua bình, cùng đậu tương để luyện Tiêu toan giáp, còn y và ba vị di nương ăn uống qua loa xong, phân chia nhau nghiền nát than và lưu huỳnh.

Đông người làm nhanh, chẳng bao lâu bọn họ đã có một đống bột rồi, các nàng chỉ làm việc phụ trợ, còn quá trình chế luyện nguy hiểm nhất do đích thân Đường Kính Chi thực hiện.

Đêm hôm đó bốn người bọn họ bận rộn tới khuya mới ngủ, mặc dù chưa làm được bao nhiêu, song có những "cái bánh cháy đen" theo lời Nhu Nhi mang ra ngoài phòng phơi khô rồi.

Sáng sớm hôm sau Đường Kính Chi vào cung báo cáo tình hình, y mang theo ba cái bình, Ngọc Nhi dẫn sáu cấm quân đi theo bảo hộ.

- Ngọc Nhi, khi cắt thuốc nổ đen phải cực kỳ thận trọng, nàng bảo hai tỷ tỷ nàng nhất định không đụng vào, cứ như hôm qua tiếp tục nghiên than và tiêu thạch là được.

Đường Kính Chi hôm qua đã nói rồi, nhưng chưa yên tâm dặn dò thêm.

Ngọc Nhi đã tận mắt chứng kiến uy lực của thuốc nổ đen, tất nhiên không dám lơ là.

Vào hoàng cung, Đường Kính Chi tính tới chỗ hoàng đế trước nghe ngóng tình thế kinh thành, đến ngự thư phòng bất ngờ gặp Tiêu Kiến, hắn liền dẫn thẳng tới tẩm cung cả thái hoàng thái hậu.

Lâu lắm rồi mới gặp Tiêu Kiến, hàn huyên một hồi, Đường Kính Chi hỏi:

- Tiêu công công, bệnh tình thái hoàng thái hậu ra sao?

Hai bên quan hệ luôn rất tốt, nên không cần vòng vo.

Tiêu Kiến nhìn xung quanh một lượt mới cẩn thận áp giọng xuống đáp:

- Thái hoàng thái hậu tuổi đã cao, lại bệnh lâu, cơ thể suy nhược, e khó qua khỏi kiếp nạn này.

Đường Kính Chi mặt nghiêm trọng hỏi:

- Các vị hoàng tử đã có động tĩnh gì chưa?

- Hôm qua hoàng thượng còn chưa phái người truyền tin, Thuận vương và các vị hoàng tử khác đều đã biết tin, cùng nhau tới rồi. Nghe thái ý nói tình hình thái hoàng thái hậu xong, sắc mặt rất không tốt, đoán chừng vài ngày nữa là có biến rồi .. Ài.

Hoàng đế trẻ chưa hoàn toàn ngồi vững ngai vị, song các hoàng tử cũng chẳng có thế lực đủ lớn, cho nên cả hai bên đều không muốn dùng binh đao gặp nhau lúc này.

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng bao lâu tới noi.

Lúc này các hoàng tử đã đong đủ, vừa vặn Thuận vương ra ngoài thoáng khí, kết quả gặp ngay Đường Kính Chi, khuôn mặt đang đang u ám càng tối thêm:

- Trung Nghĩa bá đúng là phúc lớn mạng lớn, không ngờ thoát khỏi thích khách ám sát.

Đường Kính Chi chắp tay nói:

- Đó là nhờ hồng phúc của hoàng thượng.

Thuận vương chỉ hừ khẽ, đi sát qua vai Đường Kính Chi nói nhỏ:

- Đám phế vật đó không phải do ta phái đi, nếu không ngươi chẳng may mắn thế đâu. Có điều ngươi chọn sai đường rồi, chẳng còn mấy ngày nữa, bản vương muốn xem bản lĩnh ngươi tới đâu.

Đường Kính Chi không nghi ngờ điều này, với con người của Thuận vương, sẽ không bao giờ làm việc mà không nhận, vả lại tới lúc này Thuận vương chẳng có lý do gì để lừa y cả.

Thực ra điều này Đường Kính Chi cũng đã nghi ngờ, tới nay mới được xác thực mà thôi.

Vậy ai?

- Đường bá gia, Thuận vương đi rồi, chúng ta vào tham kiến hoàng thượng thôi.

Khi hai bọn họ nói chuyện, Tiêu Kiến thức thời lui qua một bên, lúc này mới đi tới nhắc:

Đường Kính Chi đành tạm gạt bỏ nghi vấn sang một bên, cùng Tiêu Kiến đi vào, trừ hoàng đế và các vị hoàng tử, hoàng thái hậu cũng ở đây, nàng phải túc trực bên cạnh thái hoàng thái hậu, nếu không chẳng may thái hoàng thái hậu hoăng, nàng bị người ta chụp cho tội danh bất hiếu.

Các vị hoàng tử đứng ngồi ở ngoài đại điện, nhỏ giọng nói chuyện, thấy y vào đều tò mò nhìn vị đệ nhất sủng thần đang danh tiếng nổi như cồn.

Đường Kính Chi cũng liếc nhìn các vị hoàng tử một lượt, ấn tượng sâu nhất là một nam tử trẻ người gầy như que củi, má hóp lại, da trắng bệch bệnh tật.

Đây hẳn là Ngũ hoàng tử Minh Chiêm rồi.

Vào phòng trong, nhìn phương vị của hoàng đế, Đường Kính Chi quỳ xuống thi lễ.

Hoàng đế trẻ mặc dù cực lực không chế tâm tầm, nhưng hoàng nãi nãi hiền tử hôn mê bất tỉnh, mặt mày u ám, thi thoảng còn có tiếng nghẹn ngào.

Chuyện này không phù hợp với hình tượng của bậc đế vương, nhưng có thấy hoàng đế trẻ là người trọng tình cảm.

Nghe giọng Đường Kính Chi, hoàng đế trẻ nhìn qua, mệt mỏi phẩy tay:

- Đứng lên đi, lần này ngươi rời kinh lập công lớn, đợi thái hoàng thái hậu bệnh tốt hơn, trẫm nhất định phong thưởng.

- Đa tạ ân điển hoàng thượng.

Đường Kính Chi nghe là biết hắn còn chưa thương lượng chính sự với Hoàng thái hậu, có lẽ từ khi biết tin tới giờ, hắn luôn ở đây, không còn thiết tha gì tới việc khác nữa:

- Hoàng thượng, thần biết người trọng tình cảm, luận hiếu đạo, xứng đáng làm tấm gương cho thiên hạ. Nhưng tình thế hiện nay cần người phấn chấn tinh thần, chủ trì đại cục.

Rồi đi tới rót cho hoàng đế chén trà:

Hoàng đế trẻ uống ngụm trà, ở vương triều Minh Hà này, mời trà và uống trà mang rất nhiều ý tứ, hoàng đế trẻ uống trà tức là tỏ ý tiếp nhận ý kiến của y:

- Trẫm hiểu ý khanh! Khanh cứ yên tâm, trẫm luôn theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, không để họ thành công đâu.

Đường Kính Chi thấy hoàng đế nhận thức rõ tình thế thì yên lòng phần nào, nói vài câu khuyên hắn không nên quá bi thương, lấy ra trong lòng một cái bình sứ, áp nhỏ giọng nói:

- Hoàng thượng, đây là loại vũ khí mới do thần nghiên cứu chế tạo ra, tên là tạc đạn. Nếu như dùng lửa đốt cháy dây dẫn, ném vào đội ngũ quân địch, có thể nổ chết mấy chục người, hơn nữa còn sinh ra tiếng nổ cực lớn, đánh tan sĩ khí của địch.

Bản tĩnh tò mò của hoàng đế trẻ trỗi dậy, nhận ngay lấy cái bình, nhìn trái ngó phải, còn lắc mạnh nghe xem bên trong có cái gì, nói với vẻ không tin:

- Bằng vào cái bình nhỏ tẹo này mà nổ chết được mấy chục người à? Đường ái khanh, có phải khanh thấy tâm tình trẫm không tốt, cho nên muốn lừa trẫm cho trẫm vui không?

- Không phải ạ, thần có được mấy cáo đầu mà lấy ra lừa hoàng thượng.

Đường Kính Chi đã chuẩn bị trước, lục lọi kiến thức thời đại này giải thích cho hoàng đế hiểu, nhấn mạnh thuốc nổ đen thực ra do các đạo sĩ luyện đan nghiên cứu chế ra.

Thấy y nói có sách mách có chứng đàng hoàng, hoàng đế mới tin là thật, có điều hắn chưa tận mắt chứng kiến, nên chỉ coi có sức sát thương hơn cung nổ chút thôi:

- Nếu vật này lợi hải như thế thì khanh vất vả thêm một chút, chế tạo nhiều vào, tốt nhất để mấy nghìn cấm quân hộ vệ hoàng cung mỗi người có mười cái.

Đường Kính Chi cười méo xẹo, y có ba đầu sáu tay cũng chẳng làm nổi chừng đó, vả lại y không dám tùy tiện để người khác biết, nếu không có khi gây họa, dù biết cái quốc gia không khác gì Trung Hoa cổ là bao, thậm chí còn có sản vật phong phú hơn này, trước sau gì cũng có người thực sự hiểu được ứng dụng của nó, nhưng y cố hạn chế nó càng nhiều càng tốt.

Lúc này y không biết rằng mình làm lịch sử công nghệ của thế giới này đi nhanh hơn tới cả trăm năm, để giúp một người khác ba trăm năm sau đảo lộn hoàn toàn cả thế giới này.

Vì thế chỉ có thể nói:

- Hoàng thượng, thần sẽ đẩy nhanh tiến độ chế tạo vật này, có điều uy lực của nó quá lớn, trừ người tin cẩn tuyệt đối, nếu không thì không thể cho biết, nếu không nó sẽ là con dao hai lưỡi.