Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 497: Bữa tiệc chỉ có nam nhân




Do dự một lúc Đặng Hạo nói ra tiếng lòng của mình:

- Bá gia là gia chủ, theo lý quyết định của người, nô tài không được dị nghị, có điều cửa hiệu này là tổ truyền của Đường gia, kinh doanh nhiều đời rồi, người nhẫn tâm để nó đóng cửa sao?

- Nếu chẳng phải bên cạnh ta quá thiếu người thì ta cũng chẳng muốn đóng cửa nó, cửa hiệu này tuy không lớn, song kinh doanh cả trăm năm, có uy tín và danh tiếng, ta cũng tiếc lắm chứ.

Đường Kính Chi cảm khái vuốt ve kệ hàng, khóe mắt vô tình nhìn thấy hai tiểu nhị đang quan tâm nghe cuộc nói chuyện này, hỏi:

- Hai người kia thế nào? Có thể thay ông trông coi cửa hiệu được không?

Đặng Hạo lắc đầu:

- Hai đứa nhỏ đó mặc dù rất lanh lợi, nhưng với nghiên cứu ngọc không có chút thiên phú nào, giao cửa hiệu cho bọn chúng là không thể.

Đường Kính Chi hơi thất vọng, kinh doanh ngọc cần có tri thức chuyên nghiệp, nếu không khó mà thuyết phục được khách, nhưng làm đồ thêu, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt, biết quan sát đón ý khách là được.

Y nghiêng đầu sang nhìn hai tiểu nhị:

- Vậy đợi ông sang kia tiếp quản rồi bồi dưỡng hai đứa chúng, xem đứa nào có thể tiếp nhận chuyện kinh doanh kia, nếu như bọn chúng có đứa nào thành tài được để chúng lại, còn ông quay về kinh doanh ngọc.

- Vâng ạ.

Đặng Hạo gật đầu, hiểu lúc này chỉ còn cách đó:

Ngồi thêm một lúc, dặn Đặng Hạo thống kê hàng hóa trong kho, rồi cùng Ngọc Nhi tới cửa hiệu còn lại, chưởng quầy nơi này tên Tề Viễn, là trung niên gần 50 tuổi rồi, có thể làm chưởng quầy hiệu ngọc, Tề Viễn tất nhiêu là người yêu ngọc, nghe Đường Kính Chi muốn mình quản lý kinh doanh đồ thêu, cũng mang tâm tình giống Đặng Hạo, Đường Kính Chi phải khuyên giải hồi lâu.

Rời hiệu ngọc, Đường Kính Chi ngựa không ngừng vó quay về đại lâu mới mua, lúc này Thị Mặc đang chỉ huy một đám người quét tước lau dọn.

Thấy chủ tử về, Thị Mặc nhanh nhẹn chạy tới nói:

- Nhị gia, nô tài vừa thuê vài người dọn dẹp, đợi mai sơn sửa lại một lượt là có thể dùng được rồi.

- Ừ, làm tốt lắm.

Đường Kính Chi nhìn qua cửa, thấy bên trong quét dọn bụi mù mịt, không vào nữa:

- Nhớ mua ít lụa đỏ, hôm khai trương treo cao trên cổng, cứ trang trí đẹp vào, tốn kém chút cũng không hề gì.

- Vâng nô tài nhớ rồi.

Chuyện chuẩn bị coi như đã hoàn thiện, chỉ cần mượn được ít cấm quân dùng làm hộ vệ là có thể lên đường, trước khi đi Đường Kính Chi muốn cùng Tấn Lương bá, Vương Tiến bàn bạc một phen, nên quyết định tối nay mời bọn họ tới phủ làm khách.

Trên đường về tiểu viện thêu thùa, Ngọc Nhi hỏi:

- Tướng công khi nào định rời kinh? Để thiếp còn liên hệ với Đại sư huynh, bảo huynh ấy tới phủ một chuyến.

Nhắc tới Hồng Phong, Đường Kính Chi nhớ tới tên bộ đầu lục phiến môn mà hắn theo dõi, đầu chợt này ra ý nghĩ.

Vì hôm nay có khách, cho nên bữa tối phủ Trung Nghĩa Bá cực kỳ thịnh soạn, có chim trên trời, có thú ngon dưới đất, có cá lạ dưới sông, bầy đầy một cái bàn lớn, đám Ngọc Nhi ra ngoài chào khách rồi lui sang phòng bên ăn.

Nhờ truyền thống của sông Tần Hoài, phong khí kinh thành rất thoáng, chuyện chơi gái xem như thú vui phong lưu tao nhã, không bị coi ảnh hưởng tới đạo đức cá nhân, cứ lấy Lễ bộ thượng thư Mạnh Khiêm mà nói, ông ta cực kỳ coi trọng lễ giáo, nhưng năm nay đã ngoài sáu mươi còn mới nạp thêm một tiểu thiếp mười bốn tưởi, tươi trẻ mọng nước, chẳng ai có thể nghi ngờ về nhân phẩm đạo đức của ông ta.

Giới quyền quý kinh thành càng có thói quen dùng tiểu thiếp của mình tiếp khách để bày tỏ tôn trọng với khách, đôi khi còn để khoe khoang mỹ thiếp của mình, đồ đẹp tới đâu mà dấu kín trong nhà chỉ mình biết đâu được, cho dù một quý tộc suy bại như Tấn Lương Bá, lần đầu tiên gặp phải bữa tiệc cấp tước gia mà chỉ toàn nam tử, ngay một nha hoàn cũng chẳng có.

Đường Kính Chi tới đây đã lâu, tư tưởng bị hủ bại nhiều rồi, nhưng chuyện dùng nữ nhân tiếp khách thì y không làm được, còn mấy vị di nương của y, thì ngay hoàng đế tới cũng đừng mong được nhìn một lần.

Bữa tiệc này chỉ có Đường Kính Chi, Tấn Lương Bá, cùng Vương Tiến, Thị Mặc.

Vốn Đường Kính Chi còn muốn mời cả Vương quản gia ngồi cùng bàn, nhưng ông ta không dám vượt quy củ, cùng Thị Mặc ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh.

Quý tộc ăn cơm, nhất quyết không thể thiếu người hầu, Minh Chính không quen tự mình phải động đũa, song không lộ ra chút bất mãn nào, đành nhập gia tùy tục.

Khổ cho Tấn Lương bá, hắn ở nhà ăn cơm, chưa từng cầm lấy cái đũa cái thìa, liếc mắt nhìn một cái, là có nha hoàn xinh đẹp gắp thức ăn đưa lên tận miệng, tôm bóc vỏ sẵn, cá lột hết xương, chỉ việc nhai và nuốt.

Từ nhỏ tới lớn hắn đều sống như thế, hôm nay phải tử gắp thức ăn, tỏ ra vô cùng lóng ngóng, có lần gắp vài lần mới được một miếng thịt, thức ngon vật lạ ê hề trên bàn, mà hắn không biết phải ăn thế nào.

Đường Kính Chi mặc dù phát hiện ra điều này, nhưng không có ý gọi nha hoàn tới hầu hạ, đám con cháu hoàng tộc bị nuông chiều thái quá rồi, phải rèn luyện một phen mới được:

- Tấn Lương bá, mai ta xử lý xong chuyện ở kinh sẽ lên đường tới Tịnh Châu.

- Ồ, vậy ta bảo hạ nhân chuẩn bị, cùng ngài lên đường.

Tấn Lương Bá mau mắn đồng ý:

- Không!

Đường Kính Chi đặt đũa xuống khẽ lắc đầu:

- Vương triều Minh Hà ta rộng lớn như thế, nếu chúng ta tụ lại đi cùng một đường có năm sau cũng chẳng đi hết một vòng chứ đừng nói là bàn chuyện làm ăn, cho nên kinh thành và ba châu ở trung tâm sẽ giao cho Vương quản gia, còn ngài sẽ tới ba châu phương tây.

Y không thương lượng, mà nói với ngữ khí ra lệnh, tuy y tôn trọng Tấn Lương bá, song điều này phải làm rõ, nếu không mỗi người một phách sẽ hỏng chuyện.

Vương quản gia chưa bao giờ làm chuyện kinh doanh, nhưng tâm tư linh hoạt, quan hệ rộng, khả năng giao tiếp cao, nên không hề gì.

Có điều Tấn Lương Bá có chút luống cuống:

- Đường bá gia, ngài cũng biết đấy, mấy chuyện này ta có hiểu gì đâu, ta không phải là ngại khổ, nhưng chỉ sợ hỏng việc bên trên giao cho.

Hắn tưởng chỉ cần theo sau Đường Kính Chi, ra mặt tham dự vài bữa tiệc, ăn uống phủ phê là đủ rồi, nào nghĩ còn tới chuyện mình phải mó chân mó tay vào việc gì.

Mấy quý tộc này thực sự chữ lười không đủ hình dung nữa.

Người ta lười là không muốn làm việc, còn những người này căn bản không nghĩ tới mình còn phải làm việc.

- Ngài không cần lo, phía ngài ta tự có cân nhắc.

Đường Kính Chi vẫy tay gọi Thị Mặc tới giới thiệu:

- Nó là Thị Mặc, theo bên ta từ nhỏ, trước kia ta phải chạy khắp nam bắc làm ăn, nó luôn theo bên cạnh, rất thông minh chu đáo, tới đó chỉ cần ngài ra mặt tọa trấn, còn có việc ngài cứ giao cho nó làm là được.

Thị Mặc khom lưng xuống thi lễ:

- Mong được Tấn Lương bá chiếu cố nhiều hơn.

Đáng lý bình dân gặp quý tộc là phải quỳ xuống khấu đầu, nếu không nhẹ thì bị một trận đòn, nặng thì mất mạng, quý tộc lão gia cũng chẳng phạm pháp.

Đó là chênh lệch lớn nhất giữa quan viên và quý tộc.

Quan viên không thể vì bình dân bất kính mà đánh chết người ta được.

Tấn Lương Bá vốn thấy Thị Mặc ít tuổi thì hơi xem thường nó, cảm thấy Đường Kính Chi giao chuyện cho thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch làm quá bằng trò đùa, nhưng thấy Thị Mặc đứng trước mình một quý tộc hoàng thất mà vẻ mặt bình thản, không tỏ ra khúm núm hay sợ hãi thì ngạc nhiên lắm.

Bằng vào biểu hiện này của Thị Mặc, đúng là người thực sự va chạm nhiều rồi.

Đường Kính Chi không hề chỉ bảo trước cho Thị Mặc là phải làm gì, thấy nó không khấu đầu, cũng chẳng nói mấy lời khiêm tốn tuổi còn nhỏ mong được chỉ bảo thêm, không mất lễ nghi, gật đầu hài lòng.