Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 466: Tần công tử




Đường Kính Chi vừa mới trở về, ba vị di nương đã quây lấy, Ngọc Nhi không chịu nổi hai tỷ tỷ tra hỏi, đã đem chuyện xảy ra trước đó kể ra rồi, cho nên ba nàng đều hết sức lo lắng.

Chuyện tranh đấu với Tề Đức Thịnh và đại thần trong triều Đường Kính Chi không muốn nói với ba nàng, tránh các nàng bất an, vậ sẽ rất đau lòng, chỉ đem việc cầu kiến Hoàng thái hậu ra kể, vỗ ngực đảm bảo có Hoàng thái hậu chống lưng, dù hoàng đế cũng chẳng làm gì nổi y.

Nghe vậy ba nàng mới yên tâm.

Uyển Nhi đỡ y ngồi xuống ghế, chu đáo bóp vai:

- Hoàng thái hậu lại đồng ý hợp tác làm ăn với Đường gia ta, có mơ thiếp cũng không nghĩ tới.

- Đúng thế, tướng công thật là giỏi.

Nhu Nhi ngửa mặt nhìn y với đôi mắt long lanh.

Đường Kính Chi cười méo xẹo:

- Chuyện này nghe ra đúng là hoang đường, có điều tình hình quốc khố như vậy, hoàng thái hậu cũng hết cách.

- Vậy thì sau này không có người tới tận cửa ức hiếp chúng ta nữa phải không?

Ngọc Nhi phụ trách vấn đề an toàn, nên hỏi:

- Tuy nói là thế nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối cả, chuyện này không thể công khai, cho nên chúng ta vẫn phải cẩn thận.

Đường Kính Chi nhắc nhở:

Lúc này trời chiều ngả dần về tối, ba vị di nương ai đi lo việc nấy, Đường Kính Chi thành ra thất nghiệp, ngồi nghĩ một hồi không có gì làm, tính đi ngủ một lúc, thế nhưng Thị Mặc lại vào báo:

- Nhị gia, bên ngoài có vị công tử họ Tần nói có chuyện muốn gặp.

Họ Tần? Mình làm gì có bằng hữu họ Tần?

Thị Mặc bổ xung:

- Người đó tự xưng là thiếu đông gia của tơ lụa Tần thị.

- A, thì ra là hắn, mau mời vào.

Đường Kính Chi vỗ đầu nhớ ra, rất cấp thể diện ra ngoài cửa đón.

Cách từ rất Đường Kính Chi đã thấy một thanh niên cao lớn dáng vẻ phong trần, y vừa mới chắp tay định khách khí chào hỏi thì người kia đã lên tiếng trước bước tới vỗ vai y:

- Ha ha ha, hẳn đây là Đường hiền đệ rồi.

Đường Kính Chi ngớ người, lần đầu gặp mặt sao người này tỏ ra như thân thuộc mình lắm vậy.

- Đường hiền đệ, mặc dù chúng ta chưa gặp nhau nhưng tên tiểu tử Giả Lâm kia thường nhắc tới đệ với ta.

Đường Kính Chi vỡ lẽ, Giả gia kinh doanh vải vóc, nên có quen biết với vị công tử họ Tần này là rất bình thường, mà nghe ngữ khí thì hai người đó còn quan hệ không tệ.

- Tần huynh, mau vào phòng ngồi.

Đường Kính Chi đưa tay ra mời:

Tần công tử y phục còn lấm lem bụi dất, đầu tóc cũng hơi xơ xác, hiển nhiên vừa đi đường xa tới đây, vào đại sảnh ngửa cổ uống cạn chén trà, dùng luôn ống tay áo bẩn lau miệng:

- Vi huynh được Lưu chưởng quầy chuyển lời nói đệ và bản hiệu ký một khế ước mua bán lớn, cho nên mới bỏ đội xe chở hàng, một mình một ngựa phóng tới đây, vừa mới tới nơi xong, còn chưa tha phục, ha ha ha.

- Tần huynh đâu cần gấp gáp như thế, đệ đã đồng ý với Lưu chưởng quầy hàng thiếu có thể cho hoãn năm ngày mà.

Tần công tử xua tay giải thích:

- Không, không không, vi huynh chạy vội tới đây không phải để giao hàng, mà muốn hỏi, đệ làm chuyện kinh doanh đồ thêu này có phải có mẫu thêu mới không?

- Sao vậy, Tần huynh cũng có hứng thú à?

Đường Kính Chi lòng máy động, hỏi lại:

- Đương nhiên, vi huynh không dấu đệ, ở Hải Châu và Liễu Châu, Tần gia có không ít cửa hiệu bán đồ thêu.

Thị Mặc lại rót cho Tần công tử chén trà nữa, nhìn ra thân phận Thị Mặc không phải chỉ là hạ nhân bình thường, khách khí gật đầu:

- Cho dù Giả huynh có nói vài lời tốt đẹp về đệ trước mặt Tần huynh thì Tần huynh đâu tới mức mới lần đầu gặp nhau đã muốn hợp tác làm ăn?

Đường Kính Chi đưa ngón tay tay khẽ gõ mặt bàn:

Tần công tử đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói:

- Tất nhiên không phải vì thế rồi, gia chủ Đường gia Lạc thành tên tuổi vang vọng khắp các châu phương nam, vả lại với năng lực của đệ, nếu không nắm chắc mười phần thắng lợi thì sao mua nhiều vài vóc như thế? Ta tin tưởng vào nhãn quang của đệ.

Xem ra người này tính cách sảng khoái, nghĩ gì nói nấy, hơn nữa càng nhanh nhạy quyết đoán, Đường Kính Chi có thiện cảm, đáp:

- Đúng như huynh nói, đệ nếu đệ không đủ mười phần tự tin đã chẳng mua nhiều vải như vậy, có điều trước khi hợp tác, đệ phải nói rõ đã.

Tần công tử lòng vui mừng, gật đầu ngay:

- Đệ có điều kiện gì cứ nói đi.

- Tần huynh thống khoái như thế, đệ nói thẳng luôn, kỳ thực chuyện làm ăn này đệ không phải chủ lớn nhất, bên trên còn có một vị nữa.

Đường Kính Chi nói nhỏ dần, chắp tay hướng về phía hoàng cung.

Tần công tử ngạc nhiên:

- Chà, sau lưng đệ là vị nào thuộc long tộc thế?

- Cụ thể là vị nào đệ không thể nói, chỉ có thể cho huynh biết, người này thế lực lớn lắm, có thể điều động cả thế lực của nội xưởng.

Tề Lăng rùng mình, dù quan viên triều đình hay là bách tính bình dân, đều tránh nội xưởng như rắn rết sài lang.

Muốn kinh doanh trải khắp thiên hạ chỉ dựa vào mỗi Đường gia tất nhiên không nổi, chút tự biết mình này thì Đường Kính Chi vẫn có, hiện Tần công tử tự tới đâ thực sự muốn hợp tác, đem chuyện kinh doanh tới Hải Châu và Liễu Châu.

Còn ở một dải Lưu Châu thì y đã giao cho Giả Lâm, đó là chuyện đã thương lượng trước khi tới kinh rồi.

Nghe Đường Kính Chi có thế lực lớn như thế chống lưng, Tần công tử lại đâm ra do dự, tuy làm ăn thì phải lo lót cho quan viên, nhưng hợp tác với thế lực quá lớn không phải là điều hay.

Thấy Tần công tử trầm mặc chứ không tỏ ra vui mừng, Đường Kính Chi đánh giá người này cao hơn vài phần, song lo hắn sợ quá chạy mất, lệnh Thị Mặc đi lấy một tấm mẫu thêu tới, y chẳng sợ Tần công tử có thể ghi nhớ được để làm nhái, vì hai chữ nội xưởng đủ đảm bảo rồi.

Trong lúc chờ Thị Mặc mới biết người này tên Tần Hạo, nói ra còn là biểu huynh của Gia Giang Thị, chính thê của Giả Lâm.

Không lâu sau Thị Mặc mang tâm khăn thêu tới, theo lời Đường Kính Chi, đưa cho Tần Hạo xem.

Phản ứng của Tần Hạo cũng y như những người khác lần đầu thấy nó, Tần gia nhiều đời kinh doanh đồ thêu, cho nên biết rất rõ tác phậm thư họa các danh gia, bản thân hắn sáu tuổi đã học hội họa, trong nghề có chút tiếng tăm, song chưa bao giờ thấy loại hình vẽ này.

Xem kỹ từng tấm một, phát hiện đám trẻ con này giống hệt nhau, chỉ khác y phục và nét mặt, song đem lại tác động thị giác rất mạnh.

Do dự trước đó tiêu tan quá nửa, hai mắt Tần Hạo hiện ra chút kích động, chẳng trách Đường Kính Chi dám mua nhiều vải vóc như thế, dựa vào hình vẽ này dứt khoát là lãi lớn.

Đổi lại là hắn, còn đầu tư áp hàng nhiều hơn.

- Đường hiền đệ, nếu như cho ta nhập bọn thì lợi nhuận chia thế nào.

Nghĩ một hồi, cuối cùng Tần Hạo không bỏ được con đường phát tài này.

- Tần huynh và Giả huynh là bằng hữu, đệ cũng không dấu, chuyến làm ăn này kiếm mười lượng, Đường gia chỉ lấy được một hai lượng thôi.

- Hả? Sao ít như thế?

- Thị Mặc, đi lấy giấy bút cho ta.

Đường Kính Chi sắn tay áo lên, cười ha hả:

- Tần huynh đừng gấp, đệ cho huynh xem cái này, rồi chúng ta nói tiếp.

Thị Mặc lấy giấy bút tới, không cần Đường Kính Chi bảo dọn dẹp bàn, bắt đầu mài mực, Đường Kính Chi đi tới cầm bút, bắt đầu vẽ tranh trước mặt Tần Hạo.

Tần Hạo thích vẽ, nên hứng thú xem, càng xem mồm càng há to, tới khi Đường Kính Chi thu bút hỏi có vẻ không tự tin lắm:

- Đây có phải là con chuột không nhỉ?

- Huynh nói đúng rồi.

Đường Kính Chi mời Tần Hạo về chỗ, nói:

- Tiểu đệ vẽ bức tranh này là muốn nói với Tần huynh, tranh trong tay đệ không phải chỉ có một cái, nếu huynh muốn hợp tác, chúng ta có thể làm ăn lâu dài.