Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 439: Đâm sau lưng




- Bẩm hoàng thái hậu, cũng không phải là cách xấu, học sinh chỉ nghĩ, nếu người có thể đứng ra ...

Hoàng thái hậu chưa nghe hết đã gạt phắt đi:

- Không được, hậu cung không thể can dự vào chính sự.

- Hoàng thái hậu, hiện hoàng thượng bất mãn với đại thần trong triều, đã giao đại sự quốc gia cho Tề công công xử lý. Đại thần trong triều vì không muốn để đám Tần đại nhân vào triều nghị sự, kiên quyết không tiếp nhận kiến nghị của hoàng thượng, e hoàng thượng lấy cớ đại thần đông cung lập công đưa vào triều đường. Chưa nói làm lỡ bao nhiêu quốc gia đại sự, giằng co lâu chỉ e có kẻ xấu thừa cơ.

Đó cũng là lo lắng của Hoàng thái hậu, hiện bà không yên tâm nhất chính là Thất hoàng tử ở lỳ tại kinh thành, hoàng đế cứ xung đột với bách quan như vậy, chỉ khiến Thất hoàng tử thừa cơ lôi kéo.

Nhưng dù thân phận cao quý tới đâu, chung quy hoàng thái hậu chỉ là một phụ nhân, nếu đứng ra can dự vào chính sự, cũng sẽ bị vô số quan viên chỉ trích, gây là vấn đề không nhỏ.

- Đường cử nhân, rốt cuộc là ngươi nghĩ gì nói hết cả ra đi.

- Bẩm hoàng thái hậu, học sinh cho rằng bất kể người đứng về phía nào, dù hoàng thượng hay bách quan đều phải tỏ rõ thái độ để phá vỡ cục diện bế tắc không ai nhường ai này.

- Đừng vòng vo nữa, ngươi muốn ai gia đứng về phía hoàng thượng chứ gì ...

Nói tới đứng, mới phát hiện ra Đường Kính Chi tới giờ vẫn còn quỳ, phất tay:

- Đứng lên nói chuyện.

Đường Kính Chi quỳ một lúc, huyết mạch hai chân bế tắc, vừa cử động một cái là tê điếng người, mặt mày méo xẹo, cung nữ luôn đứng sau hoàng thái hậu nhìn thấy đi tới nâng cánh ta, nếu không đúng là y khó đứng lên ngay nổi.

Hoàng thái hậu nhìn thấy hết, lòng buồn cười, mới quỳ có một lúc mà đã thành ra bộ dạng này?

Nếu như bách quan trong triều ai cũng như y, vậy chẳng phải sau này tiếp kiến thần tử còn chuyên môn có thái giám cung nữ đỡ người.

Đường Kính Chi mà biết suy nghĩ trong đầu hoàng thái hậu nhất định hô to oan uổng, đám quan viên trong triều mỗi ngày "khom lưng uốn gối" quen rồi, một gia chủ ngoài bái tế trời đất chẳng cần quỳ lạy ai như y làm sao mà bì được.

Huống hồ y vừa vượt gần hai nghìn dặm đường tới đây.

Đứng dậy, làm vài động tác nhỏ cho đỡ tê chân rồi Đường Kính Chi mới nói: Truyện được đăng tại " t ung h oanh . com"

- Hoàng thái hậu, thực sự học sinh cho rằng đám Tần đại nhân làm việc bừa bãi, sơ hở trăm bề, nhưng suy nghĩ lập uy cho hoàng thượng là rất đúng. Hoàng thượng còn trẻ nếu người không để ý tới cảm thụ của hoàng thượng, chém đầu Mạnh Tử Đức, e trong lòng hoàng thượng để lại khúc mắc, ảnh hưởng tình mẹ con của hoàng thái hậu và hoàng thượng.

Hoàng thái hậu gật đầu, điều duy nhất khiến bà còn chưa lôi Mạnh Tử Đức ra ngoài ngọ môn chém đầu là e mẹ con sinh ra khoảng cách.

Bà có uy vọng cao tới đâu, quyền lực lớn thế nào, rốt cuộc cũng nhờ là mẹ đẻ của hoàng thượng, nếu không có hoàng thượng, căn bản bà không ngồi vững được ở hậu cung.

- Chuyện này sao ta không hiểu, nếu chẳng phải ở thời kỳ phi thường, ai gia cũng không muốn giết hắn, mà còn muốn trọng dụng hắn. Kẻ này tầm nhìn hạn hẹp, nhưng không phải không có chỗ dùng được, nếu để hắn làm quan tuần sát chuyên phá án, với tính cách ngay thẳng, không sợ quyền quý của hắn có tác dụng trấn nhiếp tham quan. Còn hơn đám Tần Mục nhiều lắm.

- Vậy hoàng thái hậu sở dĩ nhất định phải chém Mạnh Tử Đức hẳn là vì muốn ổn định đại thần trong triều, không giết hắn, bách quan sợ một ngày hắn bình phục, được trọng dụng trở lại, sẽ là thảm họa.

Hoàng thái hậu thở dài:

- Chính thế, tên Mạnh Tử Đức đó cổ hủ, cứng nhắc, không biết biến báo, hắn sống ngày nào những viên quan lại tham ô còn ăn không ngon ngủ không yên, còn người thấu suốt lại sợ tính cách làm việc cực đoan dễ hỏng việc của hắn.

- Hoàng thái hậu suy nghĩ chu đáo, nhưng để sót một điểm, Mạnh Tử Đức là thanh quan, hắn không sai, sai là ở chỗ đám tham quan vô lại.

Đến lúc này vì hoàn thành nhiệm vụ Đường Kính Chi đành che dấu đi khiếm khuyết của Mạnh Tử Đức, còn phải nâng tầm hắn lên:

- Thử hỏi nếu như hoàng thái hậu vì áp lực của bách quan mà chém đầu hắn, sau này ai còn để quốc pháp vào trong mắt nữa? Ai dám làm chủ vì dân, thanh trừ tham quan ô lại nữa?

Hoàng thái hậu giật mình, nếu không phân biệt thị phi đúng sai chém đầu Mạnh Tử Đức thì chẳng phải tổn hại chính khí thiên hạ sao? Hơn nữa nếu lui bước này, đám tham quan về sau càng không cố kỵ gì nữa.

Nhưng không giết Mạnh Tử Đức cũng không xong, nguyên nhân đã nói rồi, lòng bách quan dao động, để có kẻ lợi dụng.

- Vậy phải làm sao bây giờ.

Nghe hoàng thái hậu hỏi, Đường Kính Chi biết đã làm bà động lòng rồi, thầm thở phào:

- Bẩm hoàng thái hậu, học sinh có ý nghĩ non nớt xin nói ra, nếu hoàng thái hậu thấy có chỗ nào không ổn hãy sửa đổi.

Làm hạ nhân tối kỵ là chỉ bảo chủ làm thế nọ thế kia, kiến nghị có thể nói, nhưng lúc nào cũng để quyền quyết định trong tay chủ tử.

- Ừm, ngươi nói đi, ai gia thấy chỗ nào chưa ổn sẽ tự có cân nhắc.

- Học sinh cho rằng Mạnh Tử Đức không nên giết, hơn nữa còn phải thả ra, để đại thần trong triều biết người đứng về phía hoàng thượng, sau này không dám ỷ vào người mà tiếp tục giằng có với hoàng thượng trong triều nũa. Đương nhiên, muốn thả hắn, không thể nói là hắn không sai, càng không thể phục chức cho hắn.

- Ai gia hiểu, ý ngươi là cho hắn một cái tội danh không lớn không nhỏ, trừ bỏ chức quan của hắn, rồi lấy lý do hắn bị điên mà thả ra phải không. Ai gia sẽ cho thái uy trong cung và mấy đại thần tới khám nghiệm, để cho bách quan thấy hắn bị điên thật.

- Hoàng thái hậu thánh minh.

Đường Kính Chi nịnh bợ một câu, nhưng chuyện này chưa phải đã xong:

- Hoàng thái hâu, học sinh còn có chuyện muốn khải tấu.

Lúc này hoàng thái hậu vì giải quyết được một khó khăn lớn, mặt mày tươi tỉnh, mỉm cười nói:

- Chuyện gì, ngươi cứ nói.

Y nam hạ lập công, định xin thưởng sao?

Đường Kính Chi từng hừa nhận vì lập công với hoàng thượng nên tới cầu xin cho Mạnh Tử Đức, khi đó bà rất thất vọng, có điều hiện giờ rất hài lòng.

- Hoàng thái hậu, học sinh muốn nói chuyện liên quan tới ba người Tần đại nhân, Bàng đại nhân và Đỗ đại nhân.

Đường Kính Chi thong thả nói:

- Lần này người đứng về phía hoàng thượng, nhưng ba người Tần Mục tích cực trong việc của Mạnh Tử Đức, trong mắt không ít quan viên không rõ chân tướng đây là thắng lợi của bọn họ, ắt không ít quan viên theo gió trở cờ ngả theo, hoàng thượng thắng một hồi, muốn đưa ba người họ vào triều, e là hỏng bét.

Nụ cười Hoàng thái hậu héo đi ba phần, sao thiếu chút nữa quên mất điều này, bằng vào cái tính ngông cuồng không biết trời cao đất dày của ba tên kia, nếu vào triều đường, chúng lại chẳng làm thiên hạ đại loạn sao.

- Đường cử nhân, ngươi tựa hồ không có thiện cảm gì với ba kẻ đó?

Hoàng thái hậu nheo mắt lại, ý tứ khó dò:

- Đúng ạ, học sinh coi thường ba người ấy.

Đường Kính Chi thống khoái thừa nhận, tuy làm tiểu nhân nói xấu sau lưng có khi khiến hoàng thái hậu ghét bỏ, nhưng so với việc để ba kẻ đó đắc thế đè chết mình thì bị coi là tiểu nhân cũng được.

- Ồ, vì sao?

Đường Kính Chi đem chuyện trước đó tới tửu lâu uống rượu kể lại mọt lượt mới nói:

- Tuy đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nói lên bản tình của bọn họ, học sinh phát hiện ra, trừ nhân phẩm có vấn đề thì bọn họ cũng chẳng có bản lĩnh gì, biết làm vài bài thơ, luôn tưởng thiên hạ không còn ai bằng mình. Cuồng trí tự đại, nếu để bọn họ vào triều, hậu quả khó lường.

- Xử lý thế nào, hẳn Đường cử nhân đã có chủ ý.

Hoàng thái hậu cũng có suy nghĩ như Đường Kính Chi, nhưng hành vi đâm sau lưng của y khiến bà khinh bỉ.