Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 407: Lại thêm kẻ nữa bị điên




- Được.

Tô Bác phất tay, thời đó nam nhân là chính, nữ nhân là phụ thuộc, vừa rồi ông ta nói thế chỉ là thuận miệng nói theo cách xử chí bình thường thôi, có xử phạt hay không không ảnh hưởng gì.

Nghe Tiêu công công nói thanh niên này thề cả đời không làm quan, thế cũng phải, con người y quá thiện tâm mềm lòng, không hợp làm quan.

Làm quan mang tính thiện còn có thể, chứ mềm lòng là không được rồi.

Bốc thống lĩnh ra ngoài, tiếp đó chẳng bao lâu có tiếng kêu gào:

- Khâm sai đại nhân, ngân phiếu nhi tử hạ quan dùng là thật mà, không có tâm nào là giả.

- Đúng vậy, ngân phiếu của thảo dân là thật mà, ngài ta lại đi, ngân phiếu giả nhất định là của kẻ khác.

- Á ... Kham sai đại nhân, thảo dân oan uổng quá.

Tiếng kêu bên ngoài cửa cực kỳ thê thảm, nhưng Đường Kính Chi không hề thương hại bọn chúng, loại súc sinh không bằng cho lợn này đánh chết cũng đáng đời.

Giang Cảnh thấy Tô Bác đã hạ lệnh, cúi người bên tai Đường Kính Chi nói mẹ con thiếu nữ kia muốn gặp y.

Đường Kính Chi nghĩ một hồi rồi đứng dậy cáo từ.

- Đường công tử, thế sự khó lường, sau này cậu nên cẩn thận.

Không biết vì sao Tô Bác lại dặn một câu như thế:

Đường Kính Chi không hiểu câu này của Tô Bác có ý gì, nhưng ông ta có thiện ý, hứa nhất định sẽ cẩn thận.

Ra khỏi phòng, Đường Kính Chi thấy ở cửa tổng cộng treo bốn nam tử, mười mấy quân sĩ cầm roi, luôn phiên hành hình.

Tiếng roi quất chan chát lên người đám nhi tử của Hồ Hòe An, bọn chúng là kẻ ăn sung mặt sướng quen, sao chịu nổi, la hét thảm thiết như chết cha chết mẹ.

Phía dưới thì có rất nhiều bách tính cùng khổ vỗ tay reo hò, cũng có vài người áo gấm thấy cảnh này thì mặt mày tái mét, thì thào với nhau, người vội vã bỏ đi.

Cách đó xa xa có hai nữ tử đứng cùng Đường Uy, nhìn thấy một vị công tử y phục sang trọng được Giang Cảnh dẫn đường đi tới, biết đó là đại ân nhân của mình vội quỳ sụp xuống.

- Mọi người đứng lên đi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.

Đường Kính Chi không tiện đỡ họ, Ngọc Nhi tới khuyên nhủ mấy câu đỡ hai mẹ con đó lên.

Đợi nhìn rõ dung mạo hai mẹ con họ, Đường Kính Chi thầm nhủ, chẳng trách nhi tử của Hồ Hòe An tuyên bố muốn cưới cả hai mẹ con này.

Một thiếu nữ tuổi hoa dung mạo tuyệt trần, duyên dáng thướt tha, thân mặc áo tang, lộ ra dáng vẻ rất đỗi mảnh mai yếu ớt, đẹp như cánh hoa chớm nở ngậm sương mai.

Một thiếu phụ tuổi chừng 30, mái tóc mây rối bời, khuôn mặt xinh đẹp đôi phần nhợt nhạt làm người ta sinh lòng yêu thương, chiếc áo vải sô màu trắng đem gò ngực thành thục và chiếc eo nhỏ nhắn bó chặt, ôm lấy đồi ngực tròn trịa, phong tình mê người.

Mắt Đường Kính Chi theo bản năng sáng lên, nếu đưa được hai mẹ con này lên giường, có lẽ ngai vàng cũng đáng đem ra đánh đổi.

Nam nhân là thế, đôi khi đầu óc không thiếu suy nghĩ bậy bạ, khác nhau ở chỗ có kẻ thì làm thật, có người chỉ nghĩ vậy thôi.

Xua đi ý nghĩ bậy bạ, Đường Kính Chi vội nghiêm mặt lại, nếu không phải kiều thê mỹ thiếp đầy đàn hiện định khá cao thì thiếu chút nữa thì bêu xấu, y đang định đi thì thiếu nữ kia đột nhiên xông tới quân sĩ bên cạnh, cheng một cái rút cương đao của hắn, quân sĩ kia tức giận định giữ tay nàng lại, nhưng Giang Cảnh nhanh hơn bước sang một bước chắn trước mặt hắn.

- Tặc tử, thù giết cha không đội trời chung, ta phải báo thù cho cha ta.

Thiếu nữ dùng cả hai tay nắm chặt cương đao, xông tới trước một nam tử treo ở giữa.

Không có ai ngăn cản, cương đao trong tay thiếu nữ dễ dàng đâm xuyên bụng trưởng tử Hồ Hòe An bị treo lủng lẳng không đường né tránh.

- Con, con không .... muốn chết, phụ thân ... Cứu con với.

Trưởng tử Hồ Hòe An mắt trợn trừng, tràn ngập sợ hãi với tử vong, nói được một nửa đã đứt hơi mà chết.

Không một ai ngờ thiếu nữ xinh đẹp thướt tha, yếu đuối như cành liễu rủ trước gió này lại dám giết người, bốn xung quanh tức thì yên lặng.

Tới khi máu từ người kẻ thù chảy xuống tay, thiếu nữ kia mới tỉnh lại, thét lên một tiếng hai tay buông chuôi đao ra, cuống quít lui lại, bước chân không vưng, vấp phải hỏn đá đằng sau, mắt thấy sắp ngã tới nơi thì Ngọc Nhi kịp tới đỡ lấy hông nàng.

- Lệnh Hà!

Mẹ thiếu nữ thấy vậy hét lên, người ngã ra sau.

Cho dù phụ tử Hồ Hòe An có phạm tội chặt đầu đi chăng nữa thì phải do quan phủ chấp hành, hiện giờ con nàng giết người, sao nàng không khiếp sợ.

Đó chính là Đỗ Lệnh Hà, hôm đó tới trước mặt Mạnh Tử Đức kêu oan.

Thấy mỹ phụ bên cạnh ngã xuống, Đường Kính Chi không kịp suy nghĩ, đưa tay ra ôm lấy vòng eo nàng, người hôn mê hoặc say rượu, người mềm nhũn rất nặng, Đường Kính Chi một tay ôm không vững, đưa luôn cả tay còn lại ra ôm nàng vào lòng.

- Nương, nương thân ...

Đỗ Lệnh Hà phát hiện tình trạng của mẫu thân, chạy nhanh tới, nắm lấy vai mẫu thân lắc liên tục, máu từ tay nàng làm đỏ cả người mỹ phụ.

Lúc này quân sĩ bốn xung quanh rút cương đao bao vây lấy đám người Đường Kính Chi, quát:

- Cuồng đồ to gan, dám giết người, mau quỳ xuống chịu trói.

Bốc thống lĩnh chạy tới quát:

- Tránh ra, tránh cả ra, kẻ còn lại tiếp tục hành hình.

Mấy đứa con còn lại của Hồ Hòe An thấy cảnh đó đưa nào đứa nấy sợ hết hồn hết vìa, khóc khóc mếu mếu kêu:

- Không không, đừng đánh, con không muốn chết đâu, phụ thân, cứu con với.

- Phụ thân, chuyện này đều tại đại ca hết, không liên quan gì tới bọn con.

Quân sĩ nhận lệnh tiếp tục hành hình, Hồ Hòe An bị trói hai tay nhìn con trưởng của mình chết không nhắm mắt tới thất thần, mãi mới rống lên:

- Đừng giết con ta, nhi tử của ta dùng ngân phiếu thật mà ... Mau mau cứu con ta, nó còn chưa chết ... Nó không lấy ngân phiếu lừa khâm sai đại nhân ...

Hồ Hòe an cứ lặp đi lặp lại câu đó.

- Lại có một kẻ nữa điên rồi.

Giang Cảnh lắc đầu lẩm bẩm:

Bốc thống lĩnh đi thẳng tới chỗ Đường Kính Chi, nói nhỏ:

- Đường nhị gia, ngài thân phân đặc thù, mau dẫn mẹ con họ đi đi.

- Được tại hạ cáo từ.

Thấy Bốc thống lĩnh không có ý làm khó thiếu nữ này Đường Kính Chi thở phào, bảo Ngọc Nhi đỡ lấy mỹ phụ kia rời đi.

Bách tính vây quanh thấy vậy chỉ chỏ bóng lưng của họ, thì thào bàn tán.

Được xưởng vệ dẫn tới tiểu viện nhỏ, đây là nơi ở tạm thời của bọn họ để thu thập tin tức.

Ngọc Nhi đưa mỹ phụ vào phòng đắp chăn, nửa đường hộ vệ đi mời y sư, lúc này đã dẫn một lão đầu chạy tới, khổ thân ông ta bị hộ vệ to khỏe lôi theo thở hộc hồng thiếu chút nữa mất mạng già.

Đường Kính Chi nhìn dung mạo xinh đẹp của mỹ phụ, phất tay đuổi hết nam nhân khác ra ngoài.

Tới chính sảnh tiểu viện, Đường Kính Chi uống xong chén trà thì y sư đi ra, nói mỹ phụ kia chỉ kinh hoàng quá độ, không có vấn đề gì, kê cho phương thuốc an thần là được.

Một lúc sau Đỗ Lệnh Hà cùng Ngọc Nhi ra chính sảnh, vừa bước qua ngưỡng cửa liền quỳ sụp xuống khấu đầu:

- Đa tạ ân công tương trợ, để dân nữ báo được đại thù, dân nữ nguyện làm trâu bò báo đáp cả đời.

- Đứng lên đi, Đỗ cô nương, không cần như thế.

Đường Kính Chi đưa tay ra đỡ hờ:

Trước đó tuổi còn nhỏ, trước đó căm thù nổi lên, nhất thời kích động mới lao lên giết người, lúc này mới biết thế nào là sợ, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngừng, Ngọc Nhi tội nghiệm, ôm vào lòng khẽ vô lưng an ủi.

Giang Cảnh tới nơi cứu được hai mẹ con Đỗ Lệnh Hà, nhưng nhà bọn họ đã bị đốt, Đường Kính Chi hỏi:

- Đỗ cô nương, cha con Hồ Hòe An lần này nhất quyết không còn mạng rời đại lao nữa, mẹ con cô nương còn người thân nương tựa không?

Đỗ Lệnh Hà lắc đầu, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, rùng mình một cái:

- Ân công sao biết dân nữ họ Đỗ? Vì sao lại biết đám con Hồ Hòe An tới ức hiếp mẹ con dân nữ phái người tới cứu trợ kịp thời?