Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 347: Động phòng rồi lại động phòng




Nằm trên cơ thể Chu Quế Phương thật lâu, tận hưởng hết dư âm tuyệt vời, sức lực phục hồi, Đường Kính Chi ngẩng đầu lên, giai nhân phía dưới nhắm tịt mắt lại, y dịu dàng đưa tay ra, khẽ vuốt má nàng, hôn chụt một cái lên đôi môi đỏ mọng.

Chu Quế Phương vẫn không mở mắt ra.

- Úc, Úc Hương!

Lăn người qua một bên, nhìn kiều thê chỉ có mỗi cái yếm nhỏ che ngực, thân dưới mập mờ dưới ánh nến, đưa tay ra nắm lấy tay nàng, cảm xúc trong lòng rất lộn xộn, y biết kiều thê đã thực sự là của mình rồi, nhưng lần đầu của hai người không thể nói là mỹ hảo.

Lâm Úc Hương cắn môi, sắc mặt phức tạp, thấy Đường Kính Chi kéo mình vào lòng, định cúi đầu xuống hôn, nàng nhẹ nhàng đưa tay chặn lại, nói:

- Kiều Kiều đang đợi trong phòng đấy, Nhị gia qua với muội ấy đi.

Đường Kính Chi giờ mới nhớ ra mình vẫn còn một tân nương nữa, nữ tử coi đêm đầu tiên cực kỳ trân quý, y không thể không qua đó.

Nhưng đây cũng là đêm đầu tiên của y và hai kiều thê, cứ thế bỏ đi tựa hồ không ổn, nhất là với Lâm Úc Hương.

Trìu mến nhìn nàng, nhẹ nhàng gạt tay ra, hôn lên cánh môi đỏ mọng, không cuồng nhiệt dữ dội như lúc nãy, nhưng đầy say mê yêu thương.

- Đủ, đủ rồi, Nhị gia, đừng để muội ấy đợi lâu.

Bị Đường Kính Chi hôn tới tới ngạt thở, Lâm Úc Hương lần nữa đẩy y ra.

Dù thế nào y vẫn là thanh niên, dù phát tiết hai lần, nhưng tinh thần vẫn dư dật, hôn nhẹ Lâm Úc Hương cái nữa mới bỏ dậy tìm y phục của mình.

Chu Quế phương thấy bên cạnh có động tĩnh, mở mắt ra, chống cơ thể mỏi mệt, tìm kiếm nhặt nhạnh y phục vứt lung tung trên giường, rồi giúp Đường Kính Chi một hồi.

Nhìn cơ thể trần truồng gợi cảm của Chu Quế Phương, lửa dục lại bốc lên, đưa tay ra sờ nắn vuốt ve hai bầu ngực đầy đặn.

Chu Quế Phương mặc cho hai bàn tay y giả trò, cố dằn khoái cảm xuống, giúp y mặc y phục chỉnh tề.

Đường Kính Chi rất muốn ở lại đây hoan ái cùng hai nàng, nhưng chỗ Hồ Kiều Kiều không thể bỏ mặc, nàng lấy thân phận tiểu thiếp gả vào Đường gia, không được mặc áo tân nương màu đỏ, ở đại đường không được cùng y hành lễ phu thê giao bái, đã chịu nhiều ủy khuất rồi.

Hôn Chu Quế Phương cái nữa, Đường Kính Chi mới quyến luyến đi ra cửa, nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên Lâm Úc Hương lên tiếng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày tân hôn với nữ tử ở Vương triều Minh Hà cực kỳ trọng yếu, mang ý nghĩa từ hôm đó trở đi, nàng trở thành người nhà nam rồi, chính thê gả cho người, trừ sau ngày thành hôn không lâu cùng tướng công trở về đáp tạ ơn nghĩa sinh thành, cũng chỉ năm mới hoặc ngày lễ trọng đại mới được trở về thăm người thân, còn với thân phận tiểu thiếp thì hoàn toàn không còn ngày trở về nữa.

Đường Kính Chi tới tân phòng của Hồ Kiều Kiều thì hai nha hoàn đứng bên cạnh nàng đã tỏ ra mỏi mệt thấy rõ, y vội vàng đi tới, dùng đòn cân vén khăn chùm đầu của nàng.

Hồ Kiều Kiều vốn đã đẹp tựa thiên tiên, trong hậu viện Đường gia cũng chỉ có Lâm Úc Hương là không phân cao thấp, mặc dù vẫn cánh môi anh đào xinh xinh đó đó, vẫn hàng mi liễu thanh thoát đó, nhưng có lẽ là do mái tóc từ để tự nhiên giờ được búi cao kiểu quý phụ, cũng có lẽ là do mũ phượng làm tôn lên sự long trọng ngày đại hỉ, làm toàn bộ nét đẹp kín đảo của Hồ Kiều Kiều nở bùng toàn bộ trong ngày này.

Hai nha hoàn kia vội vàng lui ra.

- Tướng công, chàng còn chưa uống rượu giao bôi với Kiều Kiều đấy.

Hồ Kiều Kiều thấy Đường Kính Chi cứ si dại nhìn mình, không có động tác tiếp theo, nhẹ giọng nhắc.

A, Đường Kính Chi nhớ ra, mình cũng chưa uống rượu giao bôi với Chu Quế Phương.

Buông Hồ Kiều Kiều phải ngồi đợi quá lâu đã mệt mỏi ra, Đường Kính Chi đi tới bên bàn, rót hai chén rượu, thầm nghĩ :" Cái bình này chắc không bị hạ xuân dược đâu nhỉ?" Nghi thần nghi quỷ, y đưa chén rượu cho Hồ Kiều Kiều.

Vươn tay ra, ống tay áo trượt xuống một đoạn, ngón thay thon thả như ngọc cùng cổ tay của nàng ánh chiếu màu lửa đỏ, đẹp vô ngần, cầm chén rượu, hai người vắt tay nhau uống cạn, chỉ uống chén rượu thôi cũng khiến Hồ Kiều Kiều ho liên hồi, Đường Kính Chi vội vàng đặt chén rượu xuống, vuốt lưng cho nàng.

- Kiều Kiều, hôm nay khiến nàng chịu ủy khuất rồi.

Đợi cơn ho của mỹ nhân lắng xuống, Đường Kính Chi vuốt chiếc váy tân nương màu phấn hồng của Kiều Kiều, áy náy nói:

Hồ Kiều Kiều nhích người tới, nép vào trong lòng y:

- Được gả cho chàng là phúc của Kiều Kiều rồi, sao lại bảo là ủy khuất? Tướng công, đừng nghĩ nhiều.

- Ừ.

Đường Kính Chi sợ nói nhiều ảnh hưởng tới tâm tình của Kiều Kiều, cúi xuống bế ngang người nàng lên, đi tới giường, cười nói:

- Kiều Kiều, không còn sớm nữa, chúng ta lên giường nghỉ ngơi thôi.

Hồ Kiều Kiều sức khỏe vốn hư nhược, mặc dù mấy ngày qua được ăn dược thiện do Đường Úc Hương làm, nhưng chỉ chuyển biến chút xíu mà thôi, trước đó nàng phải cắn chặt răng mới hoàn tất được nghi thức hôn lễ, vốn đã rất mệt, tới động phòng, còn ngồi đợi rất lâu, hiện qua hưng phấn, tinh thần vô cùng mỏi mệt.

Chỉ hàm hồ ừ khẽ một tiếng, mặc cho Đường Kính Chi bế mình đặt lên giường.

- Tướng công để tỳ thiếp hầu người cởi y phục.

Hồ Kiều Kiều chống tay xuống giường muốn ngồi dậy nhưng bị Đường Kính Chi ấn nằm xuống.

- Nàng cứ nghỉ đi, để ta.

Vừa nói nhẹ nhàng cởi mũ phượng ra, tiếp đó là áo cưới, do dự một chút chuyển tay tới bên không, khẽ kéo dải lụa đào, Hồ Kiều Kiều ở Yên Vân các làm bà chủ, chỉ đánh đàn phục vụ khách, nhưng nàng cũng không lạ gì chuyện nam nữ, có điều dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, thẹn đỏ mặt, nhắm mắt lại.

Có lẽ nếu trước kia Đường Kính Chi còn có thể kiềm chế được trước mỹ sắc, chứ giờ y là sư đã phá giới, nhìn cơ thể lả lướt của Hồ Kiều Kiều làm sao dắn lòng được, tay đưa tới bầu ngực gồ lên của nàng, ngọn đồi lọt vào tay nhỏ nhắn tròn tròn, hết sức mềm mại.

Hồ Kiều Kiều từ nhỏ tới lớn đây mới là lần đầu tiên được nam nhân vuốt ve, cơ thể như trúng sét đánh, người cứng đờ, nhưng cực kỳ khoan khoái dễ chịu, khiến nàng thiếu chút nữa phát ra tiếng kêu xấu hổ.

Vừa rồi lúc rời tiểu viện của Chu Quế Phương, Đường Úc Hương có thận trọng cảnh cáo y, nói có thể Hồ Kiều Kiều cực yếu, tốt nhất không nên cùng nàng hoan hảo, nếu không không có lợi cho sực phục hồi của nàng.

Hơn nữa phá thân sẽ mất máu, mặc dù không nhiều, nhưng với Kiều Kiều mà nói đó là tổn thương nguyên khí cực lớn.

Thế nên khi Kiều Kiều phát ra tiếng rên khẽ, chút lý trí cuối cùng bắt Đường Kính Chi rút tay về.

Hồ Kiều Kiều sao không hiểu nguyên nhân trong đó, bặm môi tự trách:

- Tướng công, Kiều Kiều thật vô dụng.

- Không đâu.

Đường Kính Chi ôm cơ thể nàng vào lòng, cẩn thận như nâng niu một cánh hoa.

- Tướng công, Kiều Kiều sẽ nghe lời Úc Hương tỷ tỷ, điều dưỡng thật tốt, đợi qua vài năm nữa cơ thể khỏe mạnh rồi, Kiều Kiều nhất định sẽ sinh cho tướng công đứa con bụ bẫm.

Ngày vừa mới vào đây ở Kiều Kiều đã nóng lòng truy hỏi Lâm Úc Hương, với cơ thể của nàng, liệu có hi vọng ngày nào đó giúp Đường gia có thêm con cháu không, lúc đó nghe câu trả lời là được, Hồ Kiều Kiều mừng tới phát khóc.

Thân là nữ nhân, nếu không thể sinh con cho nam nhân trong lòng, thì đó là chuyện bi ai nhường nào.

Đường Kính Chi vuốt ve gò má mong manh, ngửi mùi hương đạm nhã trên cơ thể nàng, dịu dàng nói:

- Ừ phải tin vào Úc Hương, nàng cũng biết trước kia ta yếu thế nào, nàng xem giờ nhờ có Úc Hương chẳng phải đã sinh long hoạt hổ rồi sao. Thế nên nàng chuyên tâm điều dưỡng, rồi còn sinh cho tướng công tám mười tiểu tử béo múp míp.

Hồ Kiều Kiều không nhịn được phì cười, trong lòng chua xót, nước mắt không kìm được chảy ra, giọng nói mạng theo chút nghèn nghẹn, hờn dỗi nói:

- Làm như ngươi ta sinh ra heo không bằng, đẻ tới tám mười đứa.

Đưa tay lên, lau đi giọt nước mắt trong vắt, Đường Kính Chi giở giọng vô lại:

- Ta mặt kệ dù sao nàng cũng phải sinh cho ta mười đứa.

- Không chịu.

Hồ Kiều Kiều ôm cánh tay Đường Kính Chi lắc qua lắc lại, nũng nịu:

- Vậy bảy thôi.

- Cũng không.

- Sáu vậy nhé.

- Chàng tìm người khác sinh cho ấy.

- Ít nhất cũng phải là năm.

..... ......