Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 346: Nhất long nhị phụng




Trong màn hai người kia thở dốc, rên rỉ, âm thanh kích thích đó khiến Chu Quế Phương không sao chịu nổi, nàng cắn răng cởi áo hỉ xuống, mới cảm thấy người đỡ nóng hơn, vén màn rời giường, đi tới trước gương đồng cẩn thận cởi chiếc mũ phượng xuống.

Nàng ngồi trước gương chốc lát, nuốt nước bọt quay trở lại, vừa vén rèm lên, miệng la một tiếng, ráng hồng tức thì đốt cháy suốt từ tai tới cổ.

Thì ra lúc này Đường Kính Chi cũng không còn tấc vải trên người, tay rụt lại, do dự một lúc nàng căn răng vén một góc màn lên, Đường Kính Chi là quân tử, chưa bao giờ giao hoan với nữ nhân, cho nên, nên nàng sợ ... sợ y không tìm được vị trí.

Chẳng lẽ Đường lão thái quân chính vì tính tới có mình ở bên cạnh cho nên mới cho hai người không có chút kinh nghiệm gì này dùng thuốc.

Nghĩ thông điều ấy Chu Quế Phương mặt đỏ như gấc, đồng thời cười khổ.

Cứ như chứng minh suy đoán của Chu Quế Phương không sai, chỉ thấy Đường Kính Chi nằm lên người giai nhân đẹp như mộng lại trần truồng không hôn hít thì sờ soạng, khêu gợi cho Lâm Úc Hương rên như bị bệnh, da đỏ hồng, hay tay ôm lấy lưng Đường Kính Chi sờ lên sờ xuống, như đòi hỏi gì đó mà lại không biết phải làm gì.

Còn Đường Kính Chi bên trên mãi mà chưa thấy vung thương vào trận.

Chẳng ... Chẳng lẽ muốn mình giúp thật sao?

Chu Quế Phương cắn môi tới rỉ máu.

Do dự một hồi, cuối cùng nàng áp khẩn trương trong lòng xuống, từ từ bỏ lên giường, hai cơ thể trắng trẻo trước mắt không có gì che chắn làm nàng không dám nhìn, lúc này Lâm Úc Hương rên rỉ mỗi lúc một lớn, tóc tai xõa tung, mồ hôi tuôn như suối, chẳng mấy chốc làm gối trên đầu ướt súng.

"Không được, không thể trì hoãn nữa, nếu không Nhị nãi nãi sẽ để lại bệnh!" Chu Quế Phương không dám do dự nữa, vội vàng ngăn động tác vuốt ve của Đường Kính Chi, đẩy y di chuyển xuống dưới, tay chạm vào da thịt Đường Kính Chi làm nàng run bắn lên.

Nỗ lực của Chu Quế Phương không uống phí, quả nhiên Đường Kính Chi vào tư thế sẵn sàng, chợt nàng lại nhớ tới một vấn đề, không thể không có khăn trắng kiểm chứng dấu lạc hồng, nhưng nàng không phải xử nữ cho nên trong phòng không chuẩn bị cái này.

Linh quang lóe lên, Chu Quế Phương rút khăn tay ra, mặc dù màu vàng, nhưng so với đệm giường màu đỏ thì tốt hơn nhiều.

Nàng vừa mới bày xong khăn thì thấy Đường Kính Chi rướn người tiến tới ...

Chu Quế Phương vội quay đầu đi, bỏ chạy khỏi giường, bên trong tức thì truyền tới tiếng kêu đau đớn, tiếng kêu này truyền đi rất xa, làm hai người ản trong chỗ tối cười liên hổi.

Hàm Hương vừa thẹn vừa sợ, nhưng có chút phấn khích mơ hồ, hỏi:

- Lão thái quân, liệu Nhị nãi nãi .. Có, có chịu nổi không?

- Còn Quế Phương cơ mà, lo gì.

Hai người đó nhỏ giọng nói chuyện, đi xa dần.

Lâm Úc Hương kêu thảm một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, bị đau đơn kích thích, lý trí nàng tức thì khôi phục lại, hai mắt mở trừng trừng, Đường Kính Chi chỉ dừng tích tắc rồi tiếp tục cử động.

- Á ... Tránh ra.

Lâm Úc Hương cuối cùng đã nhận ra chuyện gì, kinh hoàng chống hai tay lên ngực tướng công vớ bở, nhưng toàn thân bủn rủn, làm nàng căn bản không đẩy được chút nào.

Nghe thấy tiếng Lâm Úc Hương, biết nàng đã khôi phục lý trí, Chu Quế Phương ngần ngừ, cách màn cẩn thận nói nhỏ:

- Úc Hương tỷ tỷ, tỷ và Nhị gia tựa hồ đều trúng xuân dược rồi, đừng phản kháng nữa.

Lâm Úc Hương là y sư, sao không hiểu tác dụng của xuân dược? Nàng nhịn đau nhìn Đường Kính Chi, chỉ thấy mặt hắn đỏ như máu, con ngươi nhìn không có tiêu cự, căn bản không còn lý trí nữa, còn nàng cơ thể không có chút sức lực nào, muốn phản kháng cũng không được.

Trúng phải xuân dược, nếu không kịp thời hoan ái cùng người khác giới hoan ái, sức thuốc không được giải tỏa, ngấm lại vào ngươi gây bệnh.

Chu Quế Phương đứng ở bên giường bồn chồn không yên, nói thực, nàng rất sợ vị Nhị nãi nãi không tiếp nhận nổi bất chấp tất cả, liều mình phản kháng, may mà chốc lát sau, bên trong truyền ra tiếng rên rĩ cố ý áp xuống.

Trải qua đau đớn ban đầu, Lâm Úc Hương bình tĩnh thả lỏng mình bản thân, lúc này sức thuốc trong cơ thể phát huy tác dụng, nhanh chóng xua tan đi cơn đau, làm nàng lần đầu tiên thưởng thức được sự mỹ diệu của nam nữ hoan ái, từng đợt xung kích mạnh mẽ làm lỗ chân lông toàn thân nàng như nở ra, khoan khoái nói không nên lời, làm nàng lịm đi trong đó.

Giường rung rinh, rèm lay động, qua một thời gian rất lâu rồi mà nam tử bên trong vẫn không có dấu hiệu gì dừng lại, thế là Chu Quế Phương lại hoảng lên.

Rón rén dùng tay vén một góc màn, chỉ thấy hai người bên trong toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cơ thể Lâm Úc Hương đã khôi phục làn da màu trắng như ngọc, nhưng Đường Kính Chi như không biết mệt mỏi, vẫn còn ra sức cầy cấy.

"Hỏng bét, chẳng lẽ lão thái quân dùng thuốc quá mức?" Chu Quế Phương thầm kinh hãi.

Lại thêm một lúc nữa, Đường Kính Chi rống lên một tiếng trầm thấp, hông đẩy mạnh về hạ thân Lâm Úc Hương phía dưới, đồng thời cơ thể Lâm Úc Hương run run, co giật.

Chu Quế Phương chưa kịp thở phào đã thấy Đường Kính Chi tiếp tục rướn mình tới công kích, đây là lần đầu tiên của Lâm Úc Hương, nàng làm sao chịu nổi, đôi mắt tỉnh táo trở lại, nỗ lực đẩy Đường Kính Chi ra. Trái ngược, đây là "lần đầu tiên" của Đường Kính Chi, lại đang tuổi trẻ trung hỏa vượng, còn trúng xuân dược, làm sao chỉ một lần mà phát tiết hết được.

Có điều trong mắt y lửa dục đã không còn dữ dội như trước, khôi phục được rất nhiều lý trí, nhưng bản năng nguyên thủy vẫn là thứ chiến thắng, không khống chế được cơ thể mình.

Lâm Úc Hương giãy dụa lung tung, muốn trốn tránh, nhưng đối diện với tướng công vớ bở còn đang long tinh hổ mãnh, loại kháng cự này không có chút hiệu quả nào.

"Xoạt"

Chu Quế Phương buông đai lưng, y phục theo theo cơ thể đầy đặn tuột xuống, nàng biết tới lúc mình phải thay thế cho Lâm Úc Hương rồi, cơ thể nàng đầy đặn hơn Lâm Úc Hương nhiều, trắng mịn như mỡ đông, trọn trịa gợi tình, không có chút cảm giác chảy xệ nào, hai bầu ngực ngạo nghễ đẩy yếm đỏ lên thật cao, eo liễu mảnh mai, xuống dưới nữa là cặp mông phì nhiêu trời sinh.

Hông nở, mông to, có nghĩa dễ sinh con, cũng chính vì thế Đường lão thái quân mới gả nàng cho Đường Kính Chi.

Xấu hổ không dám cở yếm, tâm tình khẩn trương, hai bản tay nắm chặt vào nhau, cuối cùng nàng nhắm mắt nhào người tới.

Bị Chu Quế Phương xô một cái, Đường Kính Chi và Lâm Úc Hương tách nhau ra, thoát nạn, chẳng kịp nghĩ nhiều, lấy hết sức lực toàn thân lăn vào sâu bên trong giường.

Đường Kính Chi trở tay kéo Chu Quế Phương đè xuống dưới, hiện lý trí của y đã phục hồi, không còn chỉ hành động theo bản năng nữa, người mẫn cảm hơn nhiều, vươn tay nắn bóp hai cái bánh bao căng phòng, cảm giác vừa trơn vừa mềm, dễ chịu vô cùng.

Đường Kính Chi kéo phăng cái yếm lót đáng ghét cản trở, hai con thở trắng trẻo hoàn mĩ bật ra, rung rinh trước mắt, làm người ta trào máu mũi, Đường Kính Chi vùi đầu ngay xuống giữa hai gò núi đó.

Đôi nhũ hoa mang theo hương thơm mê người lọt thỏm giữa miệng và lưỡi của Đường Kính Chi, Chu Quế Phương trước đó xem hai người đại chiến, đã động tình lắm rồi, giờ ngực bị “hành hạ đủ kiều”, khép mắt lại, rên dài một tiếng phát tiết :” Y .. y vừa nãy rõ ràng còn không hiểu cả chuyện đó … sao lúc này biết đùa bỡn người ta như thế … ”

- Tướng công, tới đi ….

Hết cắn lại mút một hồi khiến Chu Quế Phương cứ như gãi ngứa ngoài giày không sao chịu nổi, phải lên tiếng khẽ van vỉ bên tai, Đường Kính Chi tìm đúng vị trí cắm vào.

Lâm Úc Hương ở bên cạnh đang nhìn, nàng chỉ bưng tai trộm chuông nhắm mắt lại.

Đôi chân thon dài mà săn chắc, làn da mịn mượt như lụa, đôi nhu phong cao vút,. Cặp ngọc nhũ tròn mẩy mà cao vút, Đường Kính Chi lúc này mới cảm giác rõ ràng sự sảng khoái, bắt đầu điều chỉnh nhịp độ, tìm lấy khoái cảm lớn nhất.

Chốc lát, như núi lửa phun trào, phát tiết hết mầm sinh mạng, người gục xuống cơ thể mềm mại của Chu Quế Phương, hương thơm khác thường kia theo mồ hôi tỏa ra càng thêm nồng, y ra sức hít hà, Chu Quế Phương vươn tay ra ôm lấy lưng y.