Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 310: Tế mộ!




Có Ngọc Nhi và Hồng Phong ở bên cạnh, an toàn của Đường Kính Chi được đảm bảo tuyệt đối, cho nên y không cho hộ vệ nào đi theo, ba người nhận lấy giỏ trúc, lên ngựa quất roi phóng đi.

Con ngựa đen Ngọc Nhi cưỡi là lương câu hiếm có, mà nàng lại cấp thiết tới mộ tế bái gia gia, sau khi hỏi rõ phương hướng liền thúc ngựa đi trước. Đường Kính chi kỹ thuật kém nhất, người rạp lên lưng ngựa, tay nắm chặt lấy giây cương, may mà thời gian qua y cưỡi ngựa không ít, cho nên không tới mức níu chân người khác.

Mới đầu Hồng Phong cũng để cho tuấn mã thỏa sức phi nước kiệu, có điều chẳng chạy được bao xa liền phát hiện ra tình trạng của Đường Kính Chi, thế là y giảm tốc độ, cùng cưỡi ngựa đi ngang hàng.

- Đường hiền đệ, Trương gia gia rất cưng tiểu sư muội, cho nên tiểu sư muội và Trương gia gia tình cảm rất khăng khít, hiện muội ấy quá nóng lòng cho nên không sơ xuất không để ý tới đệ, đệ đừng giận muội ấy nhé.

Ngồi trên lưng ngựa Hồng Phong nói thật lớn:

Mặc dù chỉ có hai con ngựa, nhưng đều phi nước kiệu, gió rít ù ù, vó ngựa nện xuống đất như trống trận, nếu không nói thật to, đối phương sẽ không nghe thấy.

Trừ mới ban đầu Đường Kính Chi bị Ngọc Nhi dùng roi quấn cho mấy lần, thì Ngọc Nhi luôn rất quy củ trước mặt y, Đường Kính Chi gật đầu hét đáp:

- Chuyện nhỏ này đệ không để bụng đâu, Hồng huynh, hôm nay đệ còn có một việc muốn nhờ, mong huynh ra tay tương trợ.

- Có chuyện gì, hiền đệ cứ nói.

Hồng Phong đúng như trong dự liệu của Đường Kính Chi, rất dễ nói chuyện, nên y không vòng vo làm gì, liền đem tình cảnh tồi tệ của Đường gia hiện nay kể ra đại khái, trực tiếp nhờ hắn ngầm tương trợ.

Cho dù Hồng Phong sớm biết Đường gia và Vương Mông có va chạm, tình hình không được tốt, nhưng nghe Đường Kính Chi kể xong vẫn thất kinh, Đường gia Lạc Thành bề ngoài vẻ vàng rực rỡ là vậy, thế mà đang đứng trước nguy cơ diệt tộc, trầm mặc hồi lâu hắn mới nói:

- Vi huynh từ lâu đã không con người thân, giờ đây chỉ còn một tiểu sư muội này nữa thôi, ta sẽ dốc sức tương trợ Đường gia, chỉ có điều sau lưng Vương Mông còn có Điền Cơ, vả lại bọn chúng đại biểu cho quan phủ, Đường gia đối kháng với chúng là không khôn ngoan.

- Đệ cũng biết như vậy, nhưng chẳng lẽ Đường gia chắp tay dâng gia sản lên cho đám cẩu quan khốn kiếp đó.

- Hay là huynh đi Kiên Thành một chuyến, kiếm cơ hội giải quyết Điền Cơ?

Giống như Ngọc Nhi, ý nghĩ đầu tiên của nhân vật giang hồ như Hồng Phong là kết liễu tính mạng đối phương, đó là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất.

- Không được.

Đường Kính Chi vội cự tuyệt, một quan lớn tứ phẩm của triều đình bị ám sát, ắt sẽ là chấn động cực lớn, cả hoàng thượng cũng sẽ phái khâm sai xuống điều tra, rất có khả năng truy tới Đường gia, với lại một viên quan tứ phẩm đứng đầu cả châu dễ giết như vậy được sao?

Hiện nay Điền Cơ bị sức ép của vị khâm sai kia, tình hình chính trị Lưu Châu cực độ khẩn trương, biện pháp bảo hộ bên cạnh lão ta ắt phải cực kỳ nghiêm ngặt, trong giai đoạn này muốn ám sát Điền Cơ, khả năng gần như bằng 0.

Đem lo lắng của mình nói ra đại khái một lượt, Đường Kính Chi lại nói:

- Tiểu đệ chỉ mong huynh ngầm giám thị Vương Mông để phát hiện trước âm mưu quỷ kể của hắn, để Đường gia có cách ứng phó.

- Không vấn đề gì.

Hồng Phong sảng khoái đồng ý:

Ước chừng nửa canh giờ sau, ba người tới một khu rừng, Hồng Phong xuống ngựa trước, buộc dây cương vào cây bên cạnh:

- Phía này, chúng ta đi bộ một lát nữa là tới.

Ngọc Nhi nghe vậy nhảy từ trên lưng ngựa xuống, cấp thiết theo hướng tay Hồng Phong chỉ, chạy thẳng vào rừng.

- Con ngựa đen đó không cần phải buộc đâu.

Đường Kính Chi thấy Hồng Phong muốn giúp Ngọc Nhi buộc ngựa tránh ngựa chạy mất thì cười bảo, đi tới bên cạnh con ngựa đen, vuốt ve lưng nó, con ngựa đen lâu rồi không đùa nghịch với Đường Kính Chi, lấy đầu dụi vào người y, mũi thở phì phì tỏ vẻ vui sướng.

Con ngựa trắng của Đường Kính Chi cũng là loại lương câu không thua kém, không cần phải buộc, đi tới đứng yên tĩnh bên con ngựa đen.

Hồng Phong nghe vậy quan sát kỹ con ngựa đen, trước kia hắn nhiều năm phiêu bạt giang hồ cùng Trương Thiên Hoa, tất nhiên ngựa là người bạn đồng hành thân thiết, cực kỳ thích ngựa, nhất là tuấn mã có lính tính, có điều con ngựa đen rất không thân thiện, không cho hắn chạm vào.

- Hồng huynh, chúng ta cũng vào thôi.

Đường Kính Chi gọi Hồng Phong đi vào rừng, hai con ngựa trắng đen chỉ hí lên mấy tiếng chứ không đi theo.

Chưa đi được mấy bước đã nghe thấy sâu trong rừng truyền ra tiếng khóc bi thương thống thiết, Ngọc Nhi trong mắt Đường Kính Chi luôn luôn kiên cường, phải là mất mát lớn cỡ nào nàng mới bật ra tiếng khóc đó, Đường Kính Chi thấy tim đa nhói, tăng tốc đi nhanh tới nơi phát ra tiếng khóc.

Không lâu sau Đường Kính Chi nhìn thấy Ngọc Nhi quỳ trước một phần mộ khóc nấc lên, y không an ủi, chỉ tới bên nàng, rồi lặng lẽ quỳ xuống.

Cảnh này lọt vào mắt Hồng Phong, trong lòng ngạc nhiên, với thân phận của Đường Kính Chi thực sự không cần quỳ xuống bái tế Trương gia gia.

Ngọc Nhi mặc dù khóc rất thương tâm, nhưng trong lòng cũng giật mình, nhìn tướng công thư sinh lần lượt đồ tế lễ ra bày biện đâu vào đó, rồi đánh lửa đốt tiền, trong lòng trào dâng cảm động.

Ở vương triều Minh Hà, trượng phu chỉ quỳ bái thân nhân trực hệ của chính thê.

Mặt trời ngả về phía tây, sắc trời tối dàn, trong rừng cây âm u, một đống lửa lớn khói thơm lượn lờ, đốm lửa nổ tí tách, ngọn lửa màu đỏ bập bùng chiếu sáng bốn xung quanh.

Ngọc Nhi vẫn quỳ trước mộ, nhưng nước mắt đã cạn khô, cứ bần thần nhìn nấm mộ cỏ chưa phủ kín.

Cho thêm một nắm tiền giấy nữa vào đống lửa, lần thứ ba Đường Kính Chi lên tiếng:

- Ngọc Nhi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi, đợi sau này rảnh rỗi, ta lại cùng nàng đi bái tế Trương gia gia.

- Tiểu sư muội, nếu không về cổng thành sẽ đóng cửa đấy.

Hồng Phong nói xong đánh mắt cho Đường Kính Chi, y gật đầu, chống tay lên mặt đất từ từ đứng dậy, hoạt động hai chân tê dại vì quỳ quá lâu.

Đợi hai chân khôi phục được sức lực, liền đi tới đỡ Ngọc Nhi lên.

- Không!

Ngọc Nhi đẩy y ra, nước mắt lần nữa trào ra như suối:

- Gia gia không còn nữa, người đi thật rồi ... Ngọc Nhi bất hiếu, ngay cả lần gặp mặt gia gia cuối cùng cũng không có ..

Đường Kính Chi bị tâm tình của nàng cảm nhiễm, vành mặt cay cay:

- Nàng đừng như thế, nếu không Trương gia gia ở trên trời nhìn thấy sẽ rất đau lòng.

Nói rồi kệ cho Ngọc Nhi vùng vẫy, bế sốc nàng lên, Ngọc Nhi khóc lóc đấm lên vai y, chẳng mấy chốc nước mắt thấm ướt hai vai Đường Kính Chi.

Mấy cú đấm của Ngọc Nhi không phải là nhẹ, Đường Kính Chi nhịn đau vẫn bế Ngọc Nhi đi ra ngoài rừng, ra tới đường thì Ngọc Nhi đã không khóc nữa, chuyển thành ôm lấy cổ y khóc thút thít.

Con ngựa màu đen sớm đã nghe thấy tiếng chủ chạy tới, nó không hiểu vì sao chủ thương tâm, chỉ không ngừng đi vòng tròn, có vẻ lo lắng.

Vẫy tay bảo con ngựa đen quỳ xuống, Đường Kính Chi bế Ngọc Nhi ngồi lên mình ngựa.

Con ngựa đen cực kỳ trang kiện, khỏe hơn ngựa bình thường rất nhiều, hai người cưỡi trên lưng mà nói đứng dậy nhẹ nhàng như không, rồi không cần chủ phải bảo chậm rãi đi về phía Lạc thành, con ngựa trắng vẫy đuôi đi bên cạnh.

Hồng Phong cởi dây cương ngựa của mình, đuổi theo từ phía sau.

- Hiền đệ, kỳ thực trước kia Thiếu Kiệt là người không tệ, nó không thích nói chuyện, làm việc không có chủ kiến, khi nhỏ thích lẽo đẽo chạy sau đít ta, hiện giờ nhìn nói biến thành người như thế, ta ... Ài...

Dâng hương cho Trương Thiên Hoa, Hồng Phong khó tránh khỏi nhớ tới Trương Thiếu Kiệt, lòng rất khó chịu.