Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 204: Ngọc Nhi bị thương




Ngọc Nhi cầm nguyên bát, không tránh, để Đường Kính Chi cho miếng thịt vào bát, liếc nhanh một cái, thấy y cười toe toét sung sướng, liền cúi đầu xuống, gặp miếng thịt cho qua cánh môi hồng nhuận, nhai nhỏ nhẹ không giống nàng tẹo nào.

Lâm Úc Hương cũng ân cần múc cho Ngọc Nhi một bát canh cá, thấy người ta coi mình như không khí, nàng chỉ biết cười khổ, nhìn sang Đường Kính Chi:

- Nhị gia, từ hôm nay trở đi, người nhớ buổi tối nhất định phải ăn cơm trong phủ, thiếp thân định làm dược thiện bồi bổ sức khỏe cho người mỗi ngày.

- Không cần đâu, nàng xem, giờ ta đã khỏe hơn nhiều rồi, vả lại gần đây nàng phải luyện thuốc mà, cũng bận rộn lắm rồi, chính nàng phải chú ý tới sức khỏe hơn mới phải.

Cả Lâm Úc Hương lẫn Ngọc Nhi hiển nhiên không đồng ý với quan điểm của y, cả hai cùng lắc đầu, Lâm Úc Hương nói:

- Nhị gia, người bệnh lâu năm, nguyên khí tổn thương, nếu không có ba tới năm năm thì không có khả năng phục hồi như bình thường được đâu, nội hư không biểu hiện ra bên ngoài, nhìn thì không thấy, nhưng nếu thường ngày người không chú ý giữ gìn, sẽ rất dễ mắc bệnh, cứ để thiếp thân mỗi ngày dùng dược thiện bồi bổ cho người.

Được kiều thế ngày ngày phục vụ còn gì bằng, Lâm Kính Chi không phản đối nữa.

Ba người ngồi quây quần ăn cơm, khung cảnh rất ấm áp, có điều một lần Đường Kính Chi liếc mắt nhìn Ngọc Nhi nương, thấy nàng phát hiện mình đang nhìn, hơi bối rối quay đầu sang một bên, kết quả bàn tay nắm ống tay áo sơ ý buông ra, miếng vải suốt một đoạn, làn da lộ ra bên ngoài không ngờ chi chít những cái lỗ lớn nhỏ nông sâu khác nhau.

Sao tay Ngọc Nhi lại bị thương?

Đường Kính Chi kinh hãi đặt bát xuống, nắm ngay lấy tay trái Ngọc Nhi, kéo tay áo nàng xuống một đoạn, chỉ thấy bàn tay vốn trắng muốt như ngọc có vô số lỗ châm đỏ, nhất là ngón chỏ và ngón cái phải tới bốn năm cái, làm y lo cuống lên:

- Ngọc Nhi, tay nàng làm sao thế, sao lại bị thương.

Ngọc Nhi không ngờ trước mặt Lâm Úc Hương và tiểu nha hoàn mà Đường Kính Chi lại nắm tay mình, khuôn mặt thoáng cái đã hồng như đánh phấn, rụt tay lại nhưng không được, giây phút đó nàng như quên mất mình có võ công, y như cô gái bình thường cắn môi ngượng ngùng đáp:

- Tại tỳ thiếp vụng về ngốc nghếch, tối qua theo Nhu tỷ tỷ học thêu, tự đâm vào mình.

Đường Kính Chi hối hận chỉ muốn tát cho mình mấy cái thật đau, hôm qua y không phục Ngọc Nhi lấy châm đâm mình một cái, nên mới cố ý trêu chọc bảo nàng theo Nhu Nhi học thêu, có điều thực sự là y không ngờ Ngọc Nhi lại bền lòng như thế.

Y vốn tưởng rằng Ngọc Nhi học thêu không xong, mất kiên nhẫn, đoán chừng chỉ ngồi được chốc lát đã dùng châm thêu hoa làm ám khí ném đi mất rồi.

Không ngờ nàng lại cố chấp như vậy.

Ngọc Nhi thấy ánh mắt đau lòng của Đường Kính Chi, lòng dịu ngọt, nói:

- Nhị gia đừng lo, mấy cái vết thương này đâu có là gì?

- Đã thành như thế này rồi, còn nói không là gì.

Đường Kính Chi cầm bàn tay Ngọc Nhi đưa tới bên miệng, khẽ thổi lên vết thương của nàng, cứ như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn, giờ y hối hận không thôi.

Thấy Lâm Úc Hương và cả đám nha hoàn tròn mắt nhìn, mặt Ngọc Nhi nóng như phát sốt, nhưng Đường Kính Chi là nam nhân của y, trước mặt bao người như thế, nàng không thể dùng sức mạnh khiến y mất mặt, vì thế đánh mặc y nắm lấy tay mình, mặt cúi gắm xuống như muốn vùi hẳn nó vào giữa hai bầu ngực nhô cao của nàng.

Thời khắc đó nàng trừ thẹn thùng còn hoang mang, vì sao mình chẳng hề có chút bài xích nào với cử chỉ thân mật của nam nhân này.

Nếu đổi lại là người khác mình đã sớm cho một đao bay đầu rồi.

Nụ cười trên mặt của Lâm Úc Hương hơi cứng, nhìn một lúc mới cho tay vào trong lòng, lấy ra một cái bình sứ, đưa cho Đường Kính Chi:

- Nhị gia, giúp Ngọc Nhi muội muội xoa ít thuốc lên tay đi, sẽ không để lại sẹo nữa.

- Ừ.

Đường Kính Chi nhận lấy, cẩn thân bôi cho Ngọc Nhi:

Ngọc Nhi định tự mình bôi thuốc nhưng vùng tay mấy lần không thoát, đành để yên cho Đường Kính Chi làm, len lén liếc mắt nhìn y, thấy vẻ mặt y chuyên chú, cảm thấy như có vô vàn đợt sóng gợn lên trong lòng, làm nàng thấy nôn nao lại cũng rất dễ chịu, một thứ cảm xúc lạ chưa từng có len lỏi vào trong tim.

Một lúc sau Đường Kính Chi bôi thuốc xong, ngẩng đầu lên phát giác hai rèm mi Ngọc Nhi đang rủ xuống, dáng vẻ ngượng ngùng, bộc lộ chút nhu mì dịu dàng của nữ giới, khiến nàng trở nên muôn phần quyến rũ, y cứ nhìn nàng ngây ngốc, si mê đắm đuối mà chẳng biết, tới khi Lâm Úc Hương ở bên chịu không thấu cảnh ướt át quá mức này, lên tiếng:

- Nhị gia, đóng bình thuốc lại đi, mở lâu ảnh hưởng tới sức thuốc.

Ngọc Nhi lúc này mới giật mình bừng tỉnh rụt vội tay về, Đường Kính Chi thản nhiên đậy nắm bình lại, mỉm cười với Lâm Úc Hương, cho luôn vào trong lòng, lấy đồ của nữ nhân mình, không cần phải khách khí.

Lâm Úc Hương lườm y một cái, đúng là đồ mặt dầy.

Ba người ăn cơm trưa xong Đường Kính Chi không về phòng nghỉ ngơi mà cùng Ngọc Nhi lần nữa rời phủ, lần này bọn họ không cưỡi ngựa, chỉ đem theo bốn hộ vệ.

Ra tới đường, phát hiện ra nạn dân đã tăng lên so với buổi sáng, có nhiều người tụ tập trước cửa quán cơm xin ăn, thi thoảng có binh mã tuần tiễu chạy qua quát tháo duy trì trật tự hoặc hoặc xua đuổi nạn dân.

Đường Kính nhìn nạn dân cầm những cái bát sứt mẻ run run đưa ra với người qua đường, thầm nghĩ:"Những người này chắc sau khi Đường gia phát thức ăn mới tới Lạc thành, xem ra mình sơ xuất, buổi sáng không nên thu dọn nhanh như vậy. Những người hôm nay không có cái ăn rất có khả năng đi qua Lạc thành, tiếp tục tiến về phía nam."

Nghĩ ra sơ hở, Đường Kính Chi gọi hộ vệ tới, bảo hắn về chuyển lời, lập tức đưa xe chở thức ăn ra chỗ dựng lều cứu tế ngoài thành. Hộ vệ thấy sắc mặt chủ tử cực kỳ nghiêm túc, không dám chậm rễ, đáp to một tiếng, chạy nhanh về phủ.

Đường Kính Chi tới hiệu rèn Cảnh Ký trước, kiểm tra số lượng và chất lượng, cảm thấy rất hái lòng, cứ theo tiến độ như thế này, hẳn có thể giao đủ số lượng xẻng đúng thời gian quy định.

Từ khi nhận được vụ làm ăn này, hiệu rèn Cảnh Ký đóng cửa luôn, ngày đêm không ngừng nghỉ rèn xẻng, như thế chuyện Đường gia muốn mua lượng lớn xẻng sắt cũng hạn chế khả năng bị lộ ra ngoài.

Rời hiệu rèn Cảnh Ký, Đường Kính Chi lại cùng Ngọc Nhi tới thành bắc, tới nhà Trương Gia làm khách, trên đường đi, y phát hiện nạn dân đổ về Lạc thành mỗi lúc một đông, theo tốc độ này, chẳng cần tới một tuần là có thể công khai khai hoang đào kênh rồi.

Trương Gia đúng lúc ở nhà, thấy y tới thì rất vui mừng, chỉ là khi hăm hở hỏi khi nào bắt đầu công việc, Đường Kính Chi vẫn cười không đáp, hiện chưa phải lúc xòe bài với Trương Gia.

Hỏi thăm tình hình phía Trương Gia, hắn đã bàn bạc ổn thỏa với mấy thủ hạ cũ, chỉ cần bên này khởi công, là sẽ bỏ việc ăn cơm nhà nước, Đường Kính Chi bảo:

- Tốt nhất Trương tiên sinh hãy nói bọn họ nghỉ việc luôn đi, còn chuẩn bị sẵn sàng, tiên sinh biết hơn ai hết đây không phải chuyện nhỏ, tới khi đó không thể vì họ mà làm lỡ thời gian.

Trương Gia nghe thấy có ý liền chấp nhận, dù sao mấy người kia đã nhận tiền ứng trước, bảo họ nghỉ việc luôn là bình thường.

- Ca ca, tẩu tẩu, hoan nghênh hai người lại tới nhà muội làm khách.

Đường Kính Chi và Ngọc Nhi ngồi được một lúc thì nữ nhi và phu nhân của Trương Gia từ ngoài về, Trương Định chân nhún nhảy chạy trước, dáng vẻ vô cùng cao hứng.

Trương phu nhân đi sau, thấy có khách, vội thi lễ vạn phúc:

- Dân phụ bái kiến Đường công tử, Ngọc phu nhân.

Vì đã biết thân phận hai người bọn họ, nên nàng tỏ ra rất cung kính.

- Trương phu nhân khách khí quá, mau mau đứng dậy đi.

Đường Kính Chi và Ngọc Nhi cùng đứng dậy đáp lễ, có điều Ngọc Nhi thì không nói gì hết.