Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 157: Lại tính kế Trịnh gia




Hai bên gò núi này còn có mấy đồi đất nhỏ, đằng sau là mảnh đất hoang khá rộng, sau nữa là ngọn núi cao chừng hơn một trăm mét, dưới chân núi còn có mưới mấy ngọn đồi mấp mô.

Trương Gia tất nhiên đã thuộc nằm lòng tấm bản đồ đó, không cần suy nghĩ, gật đầu ngay:

- Đúng vậy, trí nhớ của Đường công tử thật tốt, tránh được gò núi này, rẽ theo hướng đông bắc là có thể quay trở lại hạ du Lạc Hà rồi.

- Nhưng nếu như rẽ ở đây thì mảnh đất hoang ở đằng sau gò núi phải làm thế nào?

Đường Kính Chi lấy roi ngựa chỉ:

- Trương mỗ trước kia cũng đã từng tính dẫn nước vào đó, nhưng mà địa hình bên đó quá phức tạp, đồi núi nhiều, vì một mảnh đất nhỏ như vậy mà phải đào xuyên qua một gò núi lớn thì không đáng chút nào.

Thực ra Đường Kính Chi quá cố cũng đã từng tới đây điều tra, cho nên cũng am hiểu địa hình nơi này, cho Đường Kính Chi một cái nhìn tổng thể về hướng đi của kênh đào, trước đó y không nói là muốn nghe thêm ý kiến của Trương Gia ra sao mà thôi.

Lần trước xem bản đồ ở nhà Trương Gia, y thấy chỗ này khác khá nhiều so với suy nghĩ của mình, đương nhiên nếu chỉ riêng luận phương án tối ưu thì Trương Gia đã làm rất tốt, có điều vì tương lai của Đường phủ, Đường Kính Chi rõ ràng phải suy tính nhiều hơn:

- Trương tiên sinh, nửa đầu đoạn kênh đào mà ngài và mấy vị trợ thủ thiết kế tại hạ không có ý kiến gì, nhưng tới đây, tại hạ hi vọng có thể sửa đổi một chút.

Trước đó Trương Gia thấy Đường Kính Chi rất nghe lời mình, không hề phát biểu một ý kiến bất đồng nào, còn nghĩ Đường Kính Chi tuy tuổi trẻ nhưng biết dung nạp ý kiến của người khác, không phải hạng đọc thuộc vài cuốn sách thánh hiền tự cho mình là thông minh chỉ điểm bậy bạ, thiện cảm với y tăng lên rất nhiều, nhưng nghe câu này lòng giật thọt, thầm hô không ổn rồi.

Cái bản đồ kênh đào này ông ta và thủ hạ tốn ba năm mới vẽ thành, những vấn để cần suy tính trong đó vô cùng phức tạp, sửa một chỗ là ảnh hưởng tới nhiều chỗ khác, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta thực sự không muốn tu sửa.

Không phải đã cầm bạc của Đường Kính Chi thì ông ta đã sầm mặt lại cãi nhau với Đường Kính Chi một trận, tấm bản đồ đó là kết tinh tâm huyết ba năm của ông ta, đi mòn vô số đôi giày mà có, sao có thể dễ dàng để người ta nói sửa là sửa.

Hơn nữa Đường Kính Chi nói rất thản nhiên, căn bản không coi trọng thành quả của mình.

Trương Gia lòng tức giận, ngữ khí khó trán khỏi quá khích:

- Sửa? Sửa như thế nào? Đường công tử chẳng lẽ thấy bản đồ chúng tôi làm có chỗ nào không đúng à?

Thấy mặt Trương Gia tỏ vẻ khó chịu, Đường Kính Chi mới ý thức được vừa rồi mình nói không đủ thận trọng, có điều bất kể như thế nào, vì sau này có thể lôi kéo thêm người đối kháng với đám Điền Cơ, hướng đi của con kênh này nhất định phải sửa.

Đằng sau gò núi kia có một mảnh đất hoang, mặc dù diện tích chỉ bằng được một phần mười mảnh đất mà Đường gia đã mua, hơn nữa địa hình và chất lượng đất kém hơn bên này rất nhiều, nhưng nếu như có thể đào kênh qua đó, hơn nữa thuê được những nạn dân chỉ cần được ăn no sẵn sàng ra sức làm việc, như vậy những phú hộ hào môn trong Lạc Thành sao có thể bỏ qua cơ hội phát tài như thế cho được.

Chỉ một mùa đông ngắn ngủi khoang hoang mảnh đất kiếm mấy chục lượng bạc, chỉ có tên ngốc mới không làm.

Đoán chừng tới khi Đường gia đào kênh được một nửa là sẽ có người nghĩ tới mảnh đất đó, khi ấy người mua đất nhất định sẽ đứng cùng một phía với Đường gia, ủng hộ đào kênh khai hoang, thế là Đường gia có thêm một đồng minh. Dù sao Đường gia mà không đào con kênh đó thì mảnh đất của hắn cũng chẳng thể khai hoang được.

Ngoài ra nhất định hắn còn phải đi lấy lòng Đường gia, nếu không người ta tội gì bỏ gần tìm xa, làm việc không công vô ích cho ngươi.

Có thể khẳng định, khi tin tức Đường gia khai hoang đào kênh lộ ra ngoài, họ sẽ có thêm một người hỗ trợ, đám Điền Cơ vẫn muốn tiếp tục kế hoạch của mình, bọn chúng phải đối đầu thêm một thế lực nữa.

Mà người kiếm được mảnh đất hoang kia nhất định có thân phận địa vị, vì khi ấy tranh giành mảnh đất đó sẽ không ít, đám Điền Cơ muốn giờ quỷ kế ra phải cân nhắc thật kỹ thực lực của nhà đó.

Đương nhiên nếu như Đường Kính Chi muốn có thể tiết lộ tin tức ra với một nhà nào đó, như thế y có quyền chủ động lựa chọn đồng mình, và thực sự là Đường Kính Chi cũng đã có nhân tuyển thích hợp rồi.

Tuyên Uy tướng quân, Trịnh Thắng.

Tới giờ thì không một đồng minh nào tốt hơn Trịnh gia nữa, quan chức lớn, thế lực lớn, là người duy nhất dám đối đầu với Điền Cơ ở Tú Châu này, một người hữu dụng như thế nếu như không kéo ra dùng thì thực sự là lãng phí.

Cũng chính vì nguyên nhân đó nên Đường Kính Chi mới không mua cả mảnh đất hoang đằng sau.

- Trương tiên sinh chớ nóng, thong thả nghe tại hạ nói đã.

Đường Kính Chi cười vỗ về Trương Gia:

- Nếu Trương tiên sinh đã đi mòn vô số đôi giày ở vùng này, vậy hẳn phải rõ bên ngọn núi kia cũng có một mảnh đất hoang nữa.

- Cái gì? Chẳng lẽ Đường công tử còn muốn khai hoang cả mảnh đất đó?

Trương Gia nghe vậy thì nguôi giận quá nửa, thay vào đó là ngạc nhiên:

- Nhưng văn thư trong tay công tử chỉ nói tới mảnh đất hoang này thôi mà.

- Đúng thế, tại hạ chỉ mua mỗi mảnh đất hoang bên này, nhưng tiên sinh cứ thử nghĩ mà xem, nếu như Đường gia đào kênh tới đây, còn lo không có ai mua mảnh đất ở đằng sau hay sao?

Trương Gia vỡ lẽ, nhưng vẫn còn nghi vấn:

- Vậy vì sao Đường công tử không mua luôn cả mảnh đất bên đó? Làm như công tử nói chẳng phải để kẻ khác ngồi mát ăn bát vàng à?

Nguyên nhân thì tất nhiên Đường Kính Chi chẳng nói cho Trương Gia biết, y chỉ trả lời:

- Có lợi mọi người cùng nhau hưởng, Đường gia nuốt một mình chẳng phải khiến kẻ khác ghen tức sao, đó không phải là kế lâu dài. Huống chi mảnh đất bên đó kém xa bên này, Đường gia cứ làm chắc ăn chắc phần của mình đã. Trương tiên sinh thấy có thể sửa đổi hưỡng kênh đào để khai phát cả mảnh đất bên đó không?

- Thú thực với Đường công tử là Trương mỗ cũng đã từng muốn khai hoang cả mảnh đất đó, nhưng mấy năm qua biên cảnh chiến hỏa liên miên, đánh trận không ngớt, quốc khố tiêu hao cực lớn, khó cấp được nhiều tiền vì công trình, cho nên mới đành tiếc nuối bỏ mảnh đất hoang bên đó, đồng thời cũng nghĩ, đợi qua vài năm nữa bên này khai phát xong, quốc khó dư dả hơn mới dâng bản tấu lên trên, khai phát cả mảnh đất hoang đó, khi ấy chỉ cần đào thêm một con kênh phụ nữa là xong rồi.

Trương Gia vừa nói vừa chỉ điểm giao thoa mở kênh phụ cho Đường Kính Chi thấy.

- Trương tiên sinh cân nhắc rất phải, kỳ thực theo tại hạ thấy, nếu như triều đình mà không đánh trận, quốc khố sung túc thì khả năng Trương tiên sinh đã không mất cái chức quan này.

Đường Kính Chi khẽ thở dài, lòng đồng đồng tình với vị quan tốt một lòng vì nước vì dân này.

- Tại sao?

Đột ngột thay đổi chủ đề làm Trương Gia không theo kịp.

- Nguyên nhân rất đơn giản, là vì không có tiền.

Đường Kính Chi nói ra suy đoán của mình:

- Trương tiên sinh cứ thử nghĩ mà xem, cho dù bên trên biết kế hoạch của ngài khả thi, nhưng quốc khố không có tiền, bọn họ lấy cái gì mà duyệt cho ngài?

Trương Gia nhíu chặt mày.

- Tiền không có, mà công trình thì tốt, nếu như báo lên cho hoàng thượng, chẳng phải hoàng thượng trách bọn họ vô dụng, không kiếm được bạc sao, các đại thần chẳng phải bỗng dưng bị chửi mắng sao, nếu để lại ấn tượng vô dụng trong lòng hoàng thượng thì sao? Biên quan chiến sự liên miên, hộ bộ sớm đã chẳng còn ngân lượng, bản tấu này của Trương tiên sinh dâng lên, kẻ đắc tội đầu tiên là bọn họ. Con quan viên của công bộ, cho dù bọn họ biết công trình này khả thi, lại còn kiếm được thành tích, nhưng không có tiền thì làm được gì, bọn họ dám báo lên không? Không thể, nếu chọc giận hoàng thượng, bọn họ cũng nếm đủ.

Đường Kính Chi nhún vai:

- Theo tại hạ thấy Trương tiên sinh còn giữ được cái mạng hẳn là do có quan viên nào đó biết ngài là quan tốt nên đã nói đỡ cho ngài đấy.