Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 869: Rất Đơn Giản, Thê Thảm?




Nếu như đến cuối cùng, trở thành người sống đời thực vật hoặc là toàn thân bất toại, đối với Cái Xuân Diễm mà nói, cái kia chính là sống không bằng chết.

- Nhị thiếu gia, đã điều tra rõ ràng, tư liệu toàn bộ đều ở bên trong. Cái Xuân Diễm kia cùng Võ Nghệ là đồng học thời tiểu học, trung học, Cao trung.

Một gã nam tử nhìn Lăng Vũ cung kính nói:

- Cái Xuân Diễm cùng ba của nàng Cái Kế Học, bối cảnh rất đơn giản, nhưng mà phi thường thê thảm.

- Rất đơn giản, thê thảm?

Lăng Vũ rất nhanh nhìn tư liệu một lần, nhíu mày, thầm nghĩ:

- Trần Thanh Đế vì một người bình thường, vậy mà không tiếc mạo hiểm, ly khai kinh thành?

Lăng Vũ rất không minh bạch. . .

- Nhị thiếu gia, vừa nhận được tin tức, Trần Thanh Đế cùng Võ Nghệ, đã phản hồi.

Nam tử trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Nếu như hiện tại ra tay, là một lựa chọn phi thường không tệ.

- Ta đã nói rồi, không nên động thủ.

Lăng Vũ trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Có thể nhẹ nhõm giết Trần Thanh Đế, cần gì phải mạo hiểm như vậy? Trần gia, thật không đơn giản.

- Trần Thanh Đế đã trở lại, cái kia nói rõ, hắn nhất định sẽ đi tham gia bái tế.

Lăng Vũ khoát tay áo, nói ra:

- Trời không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi.

- Vâng, Nhị thiếu gia.

Nam tử cung kính lên tiếng, đi ra.

Cùng lúc đó, ở bên trong xe BMW, Trần Thanh Đế một bên lái xe, nói:

- Tiểu Nghệ, không cần quá mức lo lắng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Cái Xuân Diễm rất nhanh sẽ tốt.

Trên thực tế, cũng không có phức tạp như Trần Thanh Đế tưởng tượng, Trần Thanh Đế ra tay, vận dụng đại lượng linh khí, chữa trị xương cổ, tuỷ sống bị hao tổn cùng thần kinh tốt rồi. . .

Nếu như Chương Đài ở chỗ này, vận dụng năng lượng chữa trị của hắn, vậy thì càng đơn giản.

- Thật sự?

Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, Võ Nghệ vô cùng hưng phấn, hoa tay múa chân vui sướng nói:

- Thật sự là quá tốt, thật quá tốt. Em muốn đem tin tức này nói cho Cái thúc thúc, để cho chú ấy cao hứng thoáng một phát.

- Không, không thể...

Võ Nghệ nghĩ tới điều gì, nói ra:

- Nói cho chú ấy biết, giải thích thế nào? Vẫn là không nên nói cho Cái thúc thúc.

- Đợi Xuân Diễm tỉnh lại, Cái thúc thúc nhất định sẽ rất kinh hỉ, kỳ tích, đúng, là kỳ tích.

Võ Nghệ một bả ôm Trần Thanh Đế, ở trên mặt của hắn, hung hăng hôn một cái:

- Thanh Đế ca ca, thật sự là rất cảm tạ anh.

- Muốn cảm tạ anh mà nói..., thì chờ xe ngừng đã, anh cũng không muốn xảy ra tai nạn xe cộ.

Trần Thanh Đế liếc mắt, nói ra:

- Anh bây giờ còn đang lái xe đây này.

- A, nha...

Võ Nghệ vội vàng buông tay ra, mặt ngọc đỏ lên không thôi.

Kế tiếp, trên đường đi cũng không có nguy hiểm gì. Võ Nghệ cũng bởi vì lo lắng lúc trước, hiện tại biết rõ Cái Xuân Diễm không có việc gì, trong xe ngủ rồi.

- Thể chất Cái Xuân Diễm này, thật sự là không tệ, là một tài liệu tu chân tốt.

Trở lại biệt thự, Trần Thanh Đế ôm Võ Nghệ, đưa đến gian phòng bên cạnh hắn, cũng là nơi trước kia Mạnh Nữ Thần ở qua.

- Nếu mai một như vậy, thật sự là đáng tiếc.

Đặt Võ Nghệ lên trên giường, đắp chăn, Trần Thanh Đế quét gian phòng một vòng:

- Cũng là thời điểm bỏ phong ấn trên người Mạnh Ngưng Tuyết rồi.

Ngày mới sáng, Trần Hương Hương gọi điện thoại tới, vừa nghe nói Trần đại thiếu đi suốt đêm trở lại, nàng ngay cả điểm tâm cũng không ăn, liền về tới biệt thự.

Ăn cơm chiều xong, ba người Trần Thanh Đế đi trường học.

- Tiểu Nghệ, bằng hữu của em thế nào? Không có chuyện gì chứ, nhìn em cao hứng như vậy, có lẽ không có việc gì đi à nha?

Từ một khắc nhìn thấy Võ Nghệ, trên mặt Võ Nghệ tất cả đều là tươi cười, không cần nghĩ, Trần Hương Hương cũng biết, bằng hữu của Võ Nghệ không có chuyện gì rồi.

- Sợ bóng sợ gió một hồi, chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.

Lúc Võ Nghệ nói chuyện, vụng trộm liếc nhìn Trần Thanh Đế đang lái xe.

Bất quá, Võ Nghệ cũng không có nói cho Trần Hương Hương.

Bí mật.

Đây là bí mật giữa Võ Nghệ cùng Trần Thanh Đế.

Bất quá, từ cái nhìn kia, Trần Hương Hương đã biết rõ, đây hết thảy đều bởi vì đại ca nàng Trần Thanh Đế. Là Trần đại thiếu trị liệu tốt cho bằng hữu Võ Nghệ.

Mạnh Nữ Thần, Mạnh lão sư, Mạnh Ngưng Tuyết, những ngày này cảm xúc thật không cao, bởi vì Dị năng bị của nàng phong ấn, thời gian cũng đã qua một tháng, vĩnh viễn không thể khôi phục.

Cảm xúc của Mạnh Ngưng Tuyết có thể cao sao?

Đồng dạng, Mạnh Ngưng Tuyết đối với Trần Thanh Đế cũng càng thêm cừu hận, tùy tâm thống hận.

- Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế chết tiệt, cũng là bởi vì ngươi, để cho ta mất đi Tinh Thần Dị Năng. Ngươi cái vương bát đản không coi trọng chữ tín này, sư phụ ta đã đi tìm ngươi rồi, ngươi còn không khôi phục Tinh Thần Dị Năng cho ta.

Trong văn phòng, Mạnh Ngưng Tuyết cầm bút máy, đâm vào một hình nhân nhỏ.

Sau lưng hình nhân viết sáu chữ to: Vương bát đản, Trần Thanh Đế!

Do đó có thể thấy được, Mạnh Ngưng Tuyết đối với Trần Thanh Đế là thống hận cỡ nào.

Lấy bút máy đâm cũng thôi, lại vẫn ở phía trước viết tên vương bát đản.

- Mạnh Nữ Thần, xem ra cô rất hận ta a.

Đúng lúc này, thanh âm Trần Thanh Đế vang lên, một thân ảnh vô cùng tiêu sái xuất hiện, chậm rãi đi tới.