Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 749: Một lần khảo nghiệm




Viên mập mạp đã làm tốt chuẩn bị chỉ có thua chớ không thể thắng. Chỉ là, Trần đại thiếu làm việc thật sự là quá không chăm chú, quá qua loa cho xong rồi.

- Thế nhưng mà... thế nhưng mà, ngươi cũng không thể lừa gạt ca ca ta như vậy a. Ngươi không thể tìm một con chó mạnh hơn một chút sao?

Viên đại thiếu cảm giác mình sắp không thở nổi rồi.

- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, không được, xem ra ca ca ta phải tăng giá Điều Hòa y phục. Bằng không thì, thua nhiều tiền như vậy, ca ca ta như thế nào lợi nhuận trở lại a.

Viên Cầu vô cùng đau đớn nói:

- Đau lòng, thật sự là quá đau lòng.

- Viên mập mạp, ngươi đối với Tiểu Hắc thật sự là quá không có lòng tin.

Trần Thanh Đế thò tay vỗ vỗ bả vai Viên Cầu, thấp giọng nói ra:

- Yên tâm, sẽ không để cho ngươi thất vọng.

- Thật sự?

Vẻ mặt Viên Cầu không thể tin được, hắn chỉ cho rằng, Trần đại thiếu là đang an ủi hắn.

- Phải hung hăng kiếm một số, tiền đặt cược tiếp tục để cho bọn hắn mua, không có hạn mức cao nhất.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Đương nhiên, nếu ngươi không tin, coi như ta chưa nói.

- Ta rất muốn tin tưởng, thế nhưng mà...

Viên Cầu chỉ vào Tiểu Hắc trong ngực Trần đại thiếu, vẻ mặt bất đắc dĩ, bi thống nói:

- Ngươi như thế nào để cho ta tin tưởng?

Tiểu Hắc là giống chó gì, Viên mập mạp thật sự là không có bất kỳ tự tin đáng nói.

- Trần đại thiếu, tuy ta không biết Lữ Bất Phàm lấy ra giống chó gì, nhưng mà, dùng tính cách âm người của Lữ gia, hắn sẽ đánh không có mười phần nắm chắc sao?

Viên Cầu ngao rống thẳng gọi:

- Bốn tỷ, đối với Lữ gia mà nói, cũng là một số không nhỏ a.

Nhìn bộ dáng kia của Viên mập mạp, Tiểu Hắc trong ngực Trần đại thiếu thật muốn một ngụm cắn mất cái mũi của hắn. Choáng nha, cũng dám hoài nghi Hắc gia ta.

Bất quá, Tiểu Hắc cũng chỉ nghĩ như vậy, không thèm nhìn Viên mập mạp rồi.

Tiểu Hắc đối với mập mạp này, đã triệt để bó tay rồi.

Trong tràng đấu cẩu này, không phải là người nào cũng có tư cách vào. Đám thiếu gia ăn chơi trác tán, cũng có vòng tròn luẩn quẩn thuộc về bọn hắn.

Ở trong hội này, cho dù là ngươi có tiền, thân phận địa vị không có đạt tới độ cao nhất định, cũng đừng nghĩ chen vào.

Dùng tính cách kiêu ngạo của Trần đại thiếu, địa phương cánh cửa thấp, hắn há sẽ tới?

Chỉ có địa phương cánh cửa cao dọa người này, mới là đồ ăn của Trần đại thiếu.

- Em rễ, ngươi đã đến rồi.

Đúng lúc này, đại ca của Lý Nhược Băng, Lý Nhược Phong trên mặt chất đầy dáng tươi cười, rất nhanh chạy tới:

- Em rễ, chó của ngươi ở đâu?

Lý Nhược Phong tự nhận là đã có một em rễ như Trần đại thiếu, hiện nay cũng trở nên ngang ngược càn rỡ. Người khác cũng đều nhao nhao nể tình, để cho hắn rất thoải mái.

Vốn dùng cánh cửa nơi đấu cẩu này, Lý Nhược Phong là không có tư cách tiến vào. Bởi vì người em rễ Trần đại thiếu này, Lý Nhược Phong mới có tư cách.

Mặt mũi Trần đại thiếu, ai dám không cho?

- Viên đại thiếu, còn có rất nhiều người chờ đặt cược kìa, chúng ta đi vào thôi.

Ánh mắt Lý Nhược Phong nhìn Viên Cầu, cũng tràn đầy vẻ cung kính.

Ở Lý Nhược Phong xem ra, mặc dù Trần đại thiếu là muội phu của hắn, nhưng mà, địa vị của hắn căn bản là không cách nào so sánh với Viên mập mạp, Viên đại thiếu.

Viên đại thiếu, đây chính là Nhị hoàn khố gần với Trần Thanh Đế nhất a.

Bối cảnh cường hãn dọa người, chỉ kém Trần gia một chút mà thôi.

- Lý Nhược Phong, trận đấu cẩu này, ngươi cũng cá cược đúng không?

Viên mập mạp giương mày lên, nhìn Lý Nhược Phong, thản nhiên nói:

- Ngươi định mua ai thắng?

- Đây không phải là rất rõ ràng sao? Đương nhiên mua em rễ ta thắng.

Lý Nhược Phong không hề nghĩ ngợi, quyết đoán nói:

- Viên đại thiếu, ta mua 300 vạn, em rễ ta thắng.

- Mua 300 vạn?

Viên Cầu khinh thường hừ nhẹ một tiếng:

- Công khai mua Trần đại thiếu thắng, lại vụng trộm mua Lữ Bất Phàm thắng?

- Viên đại thiếu, ngươi nói cái gì vậy?

Lý Nhược Phong lập tức nóng nảy:

- Ta há có thể làm ra sự tình chân ngoài dài hơn chân trong như thế? Ta cái này không phải là không có tiền sao?

- Không có tiền?

Viên Cầu nhíu mày, thản nhiên nói:

- Ta có thể cho ngươi mượn 100 triệu, muốn mua ai thì mua. Bất quá phải tiêu hết 100 triệu này. Đương nhiên, đợi sau khi chấm dứt, phải trả lại.

Nói đến phải trả lại, con ngươi Viên Cầu híp lại thành một đầu thẳng tắp.

- 100 triệu?

Trong lòng Lý Nhược Phong run lên, trên trán mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống. 100 triệu a, hắn đời này, cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.

300 vạn, hoàn toàn chính xác đã là Lý Nhược Phong hắn có thể lấy ra cực hạn.

Lý gia, mặc dù gia thế không tệ, nhưng mà, căn bản là không cách nào đánh đồng cùng Viên gia, Trần gia, cũng không phải là một cấp độ.

Kém xa vạn dặm, còn muốn xa.

- Như thế nào? Sợ?

Viên Cầu nhíu mày, trong thanh âm tràn đầy khinh thường:

- Ngươi là sợ lấy không ra một trăm triệu mua Trần đại thiếu thắng, tiền âm thầm mua Lữ Bất Phàm thắng, không đủ bồi hay sao?

- Tốt, vì ủng hộ em rễ, ta bất cứ giá nào.

Lý Nhược Phong hít sâu một hơi, cắn chặt răng, nói ra:

- Còn nữa, Viên đại thiếu, ta căn bản không có sau lưng mua Lữ Bất Phàm thắng, điểm này là không thể nghi ngờ.

- Có khí phách, đây là 100 triệu.