Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 721: Nhâm Vô Tu kinh ngạc




Lữ Bất Phàm tràn đầy vẻ cảm kích.
- Có người đến, không nên nói cho bất luận kẻ nào, ta đã đến.
Nhâm Vô Tu nhíu mày, thân thể khẽ động, lách mình tiến vào trong phòng ngủ.
Bang bang!
Sau một lát, cửa phòng bị gõ vang, một trung niên nam tử đẩy cửa ra, cung kính nói:
- Bất Phàm thiếu gia, Điều Hòa y phục ta đã lấy tới một bộ.
- Ân, ngươi đi đi.
Lữ Bất Phàm tiếp nhận Điều Hòa y phục, bảo trung niên nam tử đi ra.
- Điều Hòa y phục?
Cửa vừa đóng lại, Nhâm Vô Tu đi ra, nhìn Điều Hòa y phục trong tay Lữ Bất Phàm, nhíu mày:
- Bất Phàm, y phục này ở đâu ra?
- Sư phụ, người cũng hoài nghi y phục này có vấn đề?
Lữ Bất Phàm trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Đây là quần áo do một trong tam đại gia tộc Quân giới, Viên gia Viên Cầu bán ra, tên là y phục Điều Hòa.
- Cho ta xem một chút.
Nhâm Vô Tu từ trong tay Lữ Bất Phàm tiếp nhận quần áo, cẩn thận quan sát một hồi lâu, lập tức sắc mặt trở nên vô cùng khiếp sợ:
- Cao minh, thật sự là cao minh.
- Trận pháp này, thật sự là cao minh.
Nhâm Vô Tu hít sâu một hơi, thầm nghĩ trong lòng:
- Trận pháp như thế, dùng tu vi của ta, trọn vẹn nghiên cứu một hồi lâu, mới phát hiện mánh khóe, mới nhìn ra, bên trên y phục này thậm chí có trận pháp.
- Bày trận, ta cũng có thể bố trí một ít trận pháp, nhưng trình độ bày trận, so sánh với trận pháp này, quả thực là thô ráp rối tinh rối mù.
Trong lòng Nhâm Vô Tu vô cùng khiếp sợ:
- Rác rưởi, ta vẫn cho là, trình độ bày trận của Nhâm Vô Tu ta, đã xem như đỉnh tiêm, không nghĩ tới, chỉ là rác rưởi.
- Bất Phàm, ngươi mới vừa nói, y phục này là Viên gia Viên Cầu bán ra?
Nhìn thấy Lữ Bất Phàm gật đầu, sắc mặt Nhâm Vô Tu trở nên ngưng trọng lên, trong lòng thầm nghĩ:
- Không nghĩ tới ở sau lưng Viên gia, thậm chí có Trận Pháp Sư như thế tồn tại. Viên gia, che dấu thật đúng là đủ sâu.
- Không đúng...
Nhâm Vô Tu âm thầm lắc đầu:
- Theo ta hiểu rõ, Viên gia căn bản không có khả năng có người như vậy tồn tại. Chẳng lẽ... chẳng lẽ là vài thập niên gần đây mới xuất hiện hay sao?
- Bất kể như thế nào, ta nhất định phải bắt được đến người này, sau đó, cướp phương pháp bày trận của hắn.
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Nhâm Vô Tu, hiện lên một đạo hàn mang:
- Còn có Luyện Khí Sư kia, cũng phải tìm đi ra. Kể từ đó, Bất Phàm có thể tu luyện thành pháp bảo hình người thượng đẳng.
Vốn Nhâm Vô Tu đã cảm giác, phương pháp bày trận của mình rất ngưu bức, ở địa cầu, ít nhất cũng là tồn tại đỉnh tiêm. Lại không nghĩ rằng, lại có người so với hắn còn muốn lợi hại hơn.
Hơn nữa, lợi hại còn không phải một chút.
So sánh với người chế tạo ra Điều Hòa y phục, bày trận chi pháp của Nhâm Vô Tu, quả thực là rác rưởi bên trong rác rưởi.
Muốn để cho Lữ Bất Phàm tu luyện thành pháp bảo nhân hình, không chỉ cần Luyện Khí Sư, còn cần Trận Pháp Sư. Hơn nữa, Nhâm Vô Tu cũng rất có lòng tin, chỉ cần có Luyện Khí Sư hỗ trợ, dùng bày trận chi pháp của hắn, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng mà, Điều Hòa y phục được xuất bản, lại để cho Nhâm Vô Tu càng thêm kích động lên.
Bày trận chi pháp như thế, đối với Nhâm Vô Tu mà nói, càng thêm có lợi.
Đoạt!
Nhất định phải cướp đoạt tới.
Coi như là Trận Pháp Sư sau lưng Viên gia thì như thế nào?
Chiếu đoạt không lầm.
- Bất Phàm, sau lưng Viên gia này, rất không đơn giản. Có đại lượng Tu Chân giả không nói, hiện tại lại xuất hiện một Trận Pháp Sư cường hãn.
Nhâm Vô Tu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Trong thời gian này, không nên đi trêu chọc người Viên gia, để tránh đánh rắn động cỏ.
- Chỉ cần ta có thể có được bày trận chi pháp của tên Trận Pháp Sư kia, đối với ngươi mà nói, tuyệt đối có trọng dụng.
Nhâm Vô Tu hít sâu một hơi, nói ra:
- Ta phải ly khai vài ngày.
Nói xong, Nhâm Vô Tu giao Điều Hòa y phục cho Lữ Bất Phàm, thân thể khẽ động, rất nhanh ly khai.
- Viên gia thậm chí có đại lượng Tu Chân giả tồn tại.
Trong lòng Lữ Bất Phàm rung động, mồ hôi lạnh nhịn không được chảy xuống:
- Viên gia có, cái kia Trần gia, Lâm gia thì sao?
- Không nói đến Lâm gia, Trần gia thân là đứng đầu Quân giới tam đại gia tộc, có thể không có sao?
Lữ Bất Phàm hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Bất quá, xem bộ dáng của sư phụ, hắn cũng không sợ Tu Chân giả sau lưng Viên gia, càng là muốn đoạt bày trận chi pháp đến tay.
- Vì ta?
Lữ Bất Phàm cau mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Chỉ là vì ta, không tiếc mạo hiểm cướp đoạt bày trận chi pháp? Chẳng lẽ không có bất kỳ tư tâm?
- Ngay từ đầu, là vì Nguyên ngọc, chẳng lẽ hiện tại, vẫn là đơn thuần như thế sao?
Lữ Bất Phàm lắc đầu:
- Tuyệt đối không chỉ như thế.
Dùng tính cách của Lữ Bất Phàm, ngoại trừ chính hắn, ai cũng sẽ không triệt để tin tưởng.
Sư phụ của hắn, thậm chí là gia gia của hắn.
Thủ đô, trong một trường đại học, Lý Nặc Ngôn đeo kính mắt, đứng ở trên bục giảng, nước bọt bay tứ tung, kích tình bắn ra bốn phía.
Đối với dạy học, Lý Nặc Ngôn là cực kỳ chuyên chú.
Lão sư Địa lý, là thân phận ở đô thị của Lý Nặc Ngôn. Hơn nữa, cái lão sư địa lý này, thật sự là rất tận tâm, luôn đi tất cả các nơi trên đất nước du lịch một phen.
Dùng Lý Nặc Ngôn mà nói, cái kia chính là muốn người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, sau khi cảm thụ, lại đến dạy học.