Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 621-22: Rất tốt




Cha của Đoạn Phàm, Đoạn Thiên vẫn chờ Trần đại thiếu đi trị liệu.

- Ngữ Yên, em về trước đi nghỉ ngơi, anh đi xử lý một chút sự tình.

Ly khai sân bay, Trần Thanh Đế giao xe cho Bùi Ngữ Yên, gọi taxi rời đi.

Bùi Ngữ Yên biết rõ, Trần đại thiếu nhất định là vì sự tình của Đoạn Thiên, nàng rất muốn đi theo, cuối cùng vẫn là không có mở miệng, lựa chọn trở về.

Về đâu?

Đương nhiên là về biệt thự của Trần Thanh Đế rồi.

- Lái xe, dừng lại ở chỗ này là được.

Hơn nửa giờ sau, khi xe đi tới vùng ngoại ô, Trần Thanh Đế ngồi ở phía sau, mỉm cười nói ra.

- Được rồi!

Tài xế xe taxi là một Đại Hán rất hào sảng.

Thanh toán tiền xe, xuống xe, đợi cho xe taxi ly khai, Trần Thanh Đế nhìn hư không trên đỉnh đầu, thản nhiên nói: 

- Ngô Tranh Vanh, xuất hiện đi.

- Ngươi nên gọi ta là Ngô gia gia, gọi thẳng đại danh của ta như vậy sao được, không hiểu quy củ.

Trần Thanh Đế vừa dứt lời, Ngô Tranh Vanh lách mình mà ra.

- Ta nói Ngô Tranh Vanh này, ngươi có thể đừng quấn lấy ta hay không?

Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Ngô Tranh Vanh nói ra:

- Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai bảo ngươi âm thầm bảo. . . hộ ta, ta trực tiếp đi tìm hắn.

Trần đại thiếu cố ý đem hai chữ 'bảo hộ' này, tăng thêm ngữ khí.

Con mẹ nó, có bảo hộ như vậy sao?

- Ngoại trừ tên của ta ra, sự tình khác ta không có quyền nói cho ngươi biết.

Ngô Tranh Vanh thản nhiên nói.

- Hiện tại, ta muốn đi cứu một người, ngươi tốt nhất. . .

Không đợi Trần Thanh Đế nói cho hết lời, thân thể Ngô Tranh Vanh lóe lên, quyết đoán biến mất.

- Vừa nhận được tin tức, có thể không cần tiếp tục bảo hộ ngươi, ta sẽ đi ngay.

Trong hư không, vang lên thanh âm nhẹ nhàng thở ra của Ngô Tranh Vanh:

- Rốt cục được giải phóng.

- $#@ *. . .

Trần đại thiếu là một hồi im lặng!

Con mẹ nó, mỹ danh là bảo vệ Trần đại thiếu, mà ở thời điểm Trần đại thiếu chính thức gặp nguy cơ, lại không hiện thân, nhìn Trần đại thiếu bị Mục U Lam hành hạ.

Điều này cũng thôi, cái gì cũng không có làm, lại dám nói một câu giải phóng?

Giải phóng?

Giải phóng con mẹ ngươi.

Thực con mẹ nó, một chút chuyên nghiệp cũng không có, không hoàn thành trách nhiệm.

Bất quá, đối với kết quả này, Trần đại thiếu là rất hài lòng. Bị một người âm thầm theo dõi, mặc kệ là người nào, thật sự không phải một sự tình thư thái.

Ngươi giải phóng?

Ca ca mới thật sự là giải phóng.

Vèo!

Sau khi oán thầm một phen, Trần Thanh Đế nhẹ nhàng thở ra, thân thể khẽ động, rất nhanh đi xa, chạy tới biệt thự của Đoạn Phàm.

Dùng tốc độ của Trần đại thiếu, so với ngồi xe taxi còn mau hơn.

20 phút sau, Trần Thanh Đế lặng yên tiềm nhập trang viên của Đoạn Phàm.

Bất quá, lúc này trong trang viên, bề ngoài giống như rất náo nhiệt.

- Đoạn thiếu, hiện tại toàn bộ thế giới ngầm, đều nói Đoàn lão đại đã xảy ra chuyện, hơn nữa, hiện tại truyền càng ngày càng thực.

Phó Dịch trầm ngâm một tiếng, nói ra: 

- Lại tiếp tục như vậy, thật sự là sẽ ảnh hưởng sĩ khí của các huynh đệ.

Đã từ trong miệng con chó trong Thanh Bang, Chiến Vương Tỉnh Khoát, mà Phó Dịch hắn nuôi, biết đến tin tức xác thực, một tia băn khoăn cuối cùng của Phó Dịch đã biến mất.

Hung hăng càn quấy, kêu gào.

- Đúng vậy a, hiện tại đã có mấy thế giới ngầm nổi lên, mà Đoạn thiếu ngươi muốn chúng ta nhẫn, chúng ta nhẫn như thế nào?

Đinh Cuồng lạnh giọng nói ra: 

- Lại tiếp tục như vậy nữa, tất cả địa bàn của chúng ta, đều sẽ bị quét không còn.

Phó Dịch đã không còn chỗ cố kỵ, huống chi Đinh Cuồng đều dùng Phó Dịch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó?

- Đinh Cuồng, ta nghe nói, ngươi ở trong địa bàn của mình quản lý bán ma túy?

Trong con ngươi của Đoạn Phàm, hiện lên một đạo hàn mang, lạnh giọng nói ra: 

- Ai bảo ngươi bán?

Đoạn Thiên Môn là cấm ma túy, ai dám bán, sẽ giết không chút lưu tình.

- Đoạn thiếu, ngươi không thể oan uổng ta, loại vật ma túy này, coi như là cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám đụng a.

Đinh Cuồng chấn động toàn thân, nói ra: 

- Nhất định là có người không thành thật, ta nhất định sẽ cho Đoạn thiếu một câu trả lời thuyết phục.

Ma túy?

Đinh Cuồng từ nửa năm trước mà bắt đầu làm, chỉ là, người khác đều mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.

Mặc dù nói, Đinh Cuồng từ trong miệng Phó Dịch biết được, Đoạn Thiên thật sự đã xảy ra chuyện, nhưng mà, loại chuyện này, hắn cũng không dám ở trước mặt mọi người thừa nhận.

Bằng không thì Bạch Ngọc Đông sẽ tại chỗ giết chết Đinh Cuồng hắn.

Giết chết, cũng không có người nói cái gì.

Ai bảo ngươi đi bán ma túy?

Quy củ của Đoạn Thiên, Đoạn lão đại lưu lại, ngươi cũng dám cải lời?

- Đinh Cuồng, chuyện này, ngươi phải mau chóng cho Đoạn Thiên Môn một cái công đạo.

Phó Dịch nhìn Đinh Cuồng, lạnh lùng nói.

- Quy củ của Đoạn Thiên Môn, ai cũng không thể phá, nhất là ở lúc này.

Đoạn Thiên Môn.

Cho Đoạn Thiên Môn một cái công đạo.

Ở thời khắc này, ngay cả Đoạn Thiên, Đoạn Phàm trực tiếp bị Phó Dịch bỏ qua rồi.

Nhìn như không có gì, nhưng tâm có thể thấy rõ.

- Vâng, Phó Lão Đại.

Đinh Cuồng cúi đầu, vô cùng cung kính nói: 

- Ta nhất định sẽ cho Đoạn Thiên Môn một lời nhắn nhủ hoàn mỹ.

Đinh Cuồng đứng thành hàng, đã rất rõ ràng rồi.

Chứng kiến những chuyện này, Đoạn Phàm tức đến ngứa răng, hận không thể giết Phó Dịch cùng Đinh Cuồng.

- Ân.

Phó Dịch thoả mãn nhẹ gật đầu, lập tức, nhìn về phía Đoạn Phàm nói ra: 

- Đoạn thiếu, ngươi cũng đã nghe được, Đinh Cuồng sẽ cho Đoạn Thiên Môn một cái công đạo.

- Đoạn thiếu, hiện tại lời đồn nổi lên bốn phía, càng diễn càng liệt, toàn bộ Đoạn Thiên Môn đều là lòng người bàng hoàng, thật sự không thể kéo dài được nữa.

Phó Dịch trầm ngâm một tiếng, vẻ mặt lo lắng nói: 

- Cho dù Đoàn lão đại có kế hoạch, nhưng, ít nhất cũng phải lộ mặt, cho huynh đệ Đoạn Thiên Môn ăn một viên thuốc an thần a?

Lộ diện?

Trong nội tâm Phó Dịch cười lạnh không thôi, lộ ra thi thể của Đoạn Thiên còn không sai biệt lắm.

- Đều trở về đi, ta tự có chừng mực.

Líu ríu thêm vài phút đồng hồ, Đoạn Phàm vung tay lên, sắc mặt âm trầm nói.

- Các huynh đệ, Đoạn thiếu sẽ xử lý, đều trở về đi.

Phó Dịch nhìn thấy bộ dáng của Đoạn Phàm, trong nội tâm cười lạnh không thôi, quay người đi ra.

Phó Dịch vừa đi, Đinh Cuồng theo sát phía sau, vài nguyên lão Đoạn Thiên Môn khác, cũng đều đi theo ly khai.

Lúc này, uy vọng của Phó Dịch, đã đạt đến trình độ rất cao.

Trong hai ngày này, Phó Dịch cũng không ít lôi kéo những người không phải trung tâm cỡ nào, nghe được tin tức Đoạn Thiên gặp chuyện không may, trước tiên chạy đến kia.

Những người này, là đối tượng Phó Dịch lôi kéo.

- Con mẹ nó, Phó Dịch, lão tử sớm muộn gì sẽ có một ngày, để cho ngươi chết rất khó coi.

Trong con ngươi của Đoạn Phàm, tràn đầy sát cơ đầm đặc.

Làm ra nhiều chuyện như vậy, Đoạn Phàm đương nhiên tinh tường biết rõ, đầu sỏ gây nên là Phó Dịch, hiện tại hắn hận không thể lập tức giết Phó Dịch.

Bất quá, Đoạn Phàm cũng biết, hiện tại Phó Dịch, càng thêm không thể giết. Ít nhất trước khi Trần Thanh Đế trị liệu tốt cho cha hắn Đoạn Thiên là như thế.

Hết cách rồi, uy vọng của Phó Dịch ở trong Đoạn Thiên Môn, thật sự là quá cao.

Chỉ cần Đoạn Thiên ra mặt, giết chết Phó Dịch, còn không phải sự tình phất tay sao, ai cũng sẽ không nói ra một câu.

Đoạn Thiên!

Đó mới là hồn phách của toàn bộ Đoạn Thiên Môn.

Tất cả mọi người, đều trung tâm với Đoạn Thiên.

- Rất không tồi.

Đúng lúc này, thanh âm của Trần Thanh Đế vang lên trong Đoạn Phàm óc:

- Không nên kinh động người khác, đến phòng của ngươi.

- Sư phụ!

Trong nội tâm Đoạn Phàm vui vẻ, nhìn Bạch Ngọc Đông ở một bên, thấp giọng nói ra: 

- Đông ca, đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta.

Nói xong, Đoạn Phàm quay người đi đến phòng của hắn.

- Đoạn Phàm, ngươi thành thục không ít, năng lực ẩn nhẫn cũng có chỗ tăng lên, rất không tồi.

Trong phòng Đoạn Phàm, Trần Thanh Đế tán dương nhìn Đoạn Phàm.

Mặc dù nói, Đoạn Phàm là ông cụ non, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một hài tử vừa đầy mười lăm tuổi, khích lệ là rất có tất yếu.

Đương nhiên, khích lệ cũng phải nhìn là người nào.

Trần Thanh Đế khích lệ, đối với Đoạn Phàm mà nói, đây tuyệt đối là phi thường hưởng thụ.

- Hắc hắc, đây đều là sư phụ dạy tốt. . .

Đoạn Phàm có chút không có ý tứ gãi gãi đầu, phẫn nộ trước kia, tất cả đều quét sạch rồi.

- Cái kia. . . Sư phụ, lúc nào có thể trị liệu tốt ba của đệ tử?

Đoạn Phàm xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt chờ mong.

- Hôm nay có lẽ không sai biệt lắm.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra: 

- Đối với chuyện này, nhất định phải giữ bí mật, ai cũng không thể nói.

- Đệ tử minh bạch.

Đoạn Phàm chấn động toàn thân, mừng rỡ trong lòng.

Hôm nay chạy chữa tốt rồi?

Con mẹ nó, vẽ mặt, Đoạn Phàm muốn vẽ mặt, muốn đánh mặt bọn người Phó Dịch, hung hăng đánh.

- Thanh Bang đã âm thầm phái người, tiềm nhập vào thành thị này. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một hai ngày này, người Thanh Bang sẽ động thủ.

Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra: 

- Đoạn Phàm, ngươi đối với chuyện này có ý kiến gì không?

- Cái này. . .

Đoạn Phàm trầm ngâm một tiếng, sau một lát, trầm giọng nói ra: 

- Người Thanh Bang, đã sớm muốn hạ Đoạn Thiên Môn chúng ta, bất quá, bọn hắn tinh tường biết rõ, bọn hắn căn bản là làm không được.

- Mà ở thời điểm này, Thanh Bang đột nhiên ra tay, trong đó khẳng định có chuyện gì ẩn ở bên trong. Dù sao, ba của đệ tử đã xảy ra chuyện hơn nửa năm rồi.

Đoạn Phàm nhíu mày, nói ra: 

- Coi như là Đoạn Thiên Môn hiện tại, cũng quyết không phải Thanh Bang đủ khả năng rung chuyển.

Tuy thực lực Thanh Bang cường hãn, so với Đoạn Thiên Môn còn mạnh hơn một chút. Bất quá, ở đây cuối cùng là địa bàn của Đoạn Thiên Môn, mà không phải Thanh Bang.

Muốn ăn Đoạn Thiên Môn, Thanh Bang rất hiển nhiên là không cách nào làm được.

Mà Thanh Bang, quyết sẽ không chạy đi tìm cái chết.

Những chuyện này, Đoạn Phàm cũng biết.