Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 615-16: Mục U Lam




- Ngươi là đang tìm vị hôn thê của ngươi, Bùi Ngữ Yên.

Đúng lúc này, một thanh âm già nua vang lên, chui vào trong óc của Trần Thanh Đế.

- Người nào?

Trần Thanh Đế biến sắc, trong lòng vô cùng khiếp sợ, ánh mắt rất nhanh quét qua, cuối cùng, đã rơi vào bên trên một tảng đá cách đó không xa.

Ở trên tảng đá, một lão giả ngồi xếp bằng, nhìn về phía trên hơn sáu mươi tuổi, mặt mỉm cười nhìn Trần Thanh Đế.

Không cần hỏi, người nói chuyện, đúng là lão giả này.

Làm cho Trần Thanh Đế cảm thấy khiếp sợ chính là, hắn tới đây, vậy mà không có phát hiện bốn phía có người, không có thể phát hiện lão giả cách đó không xa kia.

- Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.

Con ngươi của Trần Thanh Đế co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào tên lão giả kia, xem thấu tu vi đối phương, càng là trong lòng rung mạnh.

Tu Chân giả!

Lão giả kia là Tu Chân giả hàng thật giá thật, hơn nữa, còn là cao thủ có được tu vi Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.

Dùng tu vi của Trần đại thiếu, căn bản không thể xem thấu tu vi lão giả này. Bất quá, không nên quên, tuy tu vi của Trần Thanh Đế yếu, nhưng nhãn lực lại phi thường lợi hại.

Trần Thanh Đế biết rõ, trên địa cầu có Tu Chân giả tu vi rất cao tồn tại, bất quá, lúc này tận mắt nhìn đến một cao thủ Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, vẫn làm cho Trần đại thiếu kinh hãi.

Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, ở trong mắt Trần Thanh Đế cũng không coi vào đâu, dùng tu vi hiện tại của hắn, tuy không phải là đối thủ, nhưng muốn chạy trốn, thì vẫn có thể làm được.

Mấu chốt là, tên lão giả kia là tu luyện tới Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn như thế nào.

Tài nguyên trên địa cầu, muốn thành công Trúc Cơ, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhưng mà, bây giờ xuất hiện một Trúc Cơ Kỳ Đại viên mãn. Chỉ là từ điểm đó, đã lộ ra rất nhiều tin tức.

Có rất nhiều thứ, Trần Thanh Đế cần đi suy nghĩ sâu xa, đi đào móc.

Địa cầu, tuyệt đối không có đơn giản như mặt ngoài vậy.

Đây là lúc Trần đại thiếu nhìn thấy lão giả Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, ở trong khoảnh khắc có được kết luận.

- Trần Thanh Đế, ngươi rất không tồi.

Lão giả từ trên tảng đá đứng lên, thời gian dần qua đi tới gần Trần Thanh Đế :

- Ta cho rằng, cửa ải này ngươi không qua nổi, là ta nhìn lầm rồi.

- Ngươi một mực theo dõi ta?

Hai mắt của Trần Thanh Đế, híp lại thành một đầu thẳng tắp, thanh âm cũng trở nên băng lạnh lên:

- Ngươi là người nào, tại sao theo dõi ta, mục đích là gì? Ngữ Yên bây giờ đang ở đâu?

Một câu, đã để lộ ra rất nhiều tin tức.

Không qua cửa ải này?

Cửa ải nào?

Rất hiển nhiên là cửa ải Trần đại thiếu ở vào biên giới nhập ma.

Tại sao lão giả này biết rõ?

Chỉ có đang âm thầm, một mực theo dõi Trần Thanh Đế.

Tại sao phải theo dõi Trần đại thiếu?

Mục đích là cái gì?

Lão giả ngay từ đầu nói ra, Trần Thanh Đế là tìm Bùi Ngữ Yên, hắn há lại không biết Bùi Ngữ Yên hạ lạc ở nơi nào? Trần đại thiếu làm sao có thể tin tưởng?

- Ngươi chỉ cần biết rằng, ta không phải địch nhân là được.

Vẻ mặt Lão giả thưởng thức nhìn Trần Thanh Đế, nói ra: 

- Ta theo dõi ngươi, là đang âm thầm bảo hộ ngươi.

- Âm thầm bảo hộ ta? Thật sự là chê cười.

Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, lạnh giọng nói ra: 

- Ta không cần biết ngươi là người nào, nói cho ta biết Ngữ Yên ở địa phương nào? Có phải ngươi bắt Ngữ Yên đi hay không?"

Âm thầm bảo hộ?

Dựa vào, Trần đại thiếu bị sư phụ của Bùi Ngữ Yên hành hạ thành như vậy, cũng không thấy ngươi ra tay. Cuối cùng ở trước mắt nguy cơ, Trần Thanh Đế thi triển bí pháp, suýt nữa nhập ma.

Bảo hộ?

Có bảo hộ như vậy sao?

- Hiện tại Bùi Ngữ Yên rất an toàn.

Lão giả bình thản nói: 

- Bùi Ngữ Yên vì đuổi theo ngươi ở vào biên giới nhập ma, nàng liên tục hai lần đột phá cực hạn Tinh Thần Dị Năng.

- Liên tục hai lần đột phá cực hạn Tinh Thần Dị Năng?

Sắc mặt Trần Thanh Đế biến đổi, trong con ngươi tràn đầy lo lắng, sát khí xông mạnh, âm trầm nói: 

- Nói cho ta biết, bây giờ Ngữ Yên đang ở nơi nào.

- Vợ ta đang trị liệu cho nàng, vừa nhận được tin tức, đã thoát ly nguy hiểm.
Lão giả mỉm cười nói: 

- Một hai giờ sau, nàng sẽ tới nơi này tìm ngươi.

- Ngươi tốt nhất không nên gạt ta, nếu không...

Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát khí đầm đặc, lạnh giọng nói ra: 

- Nếu như Ngữ Yên xảy ra bất luận ngoài ý muốn gì, ta cũng sẽ giết ngươi.

- Giết ta?

Lão giả khẽ cười một tiếng, lắc đầu không thôi, nói ra: 

- Trần Thanh Đế, mặc dù tu vi của ngươi không tệ tốc độ, tăng lên cũng vô cùng... biến thái, ân, biến thái. Nhưng mà, ngươi bây giờ, còn không phải đối thủ của ta.

- Thực cho rằng mình là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, ta sẽ không có biện pháp giết ngươi?

Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, nói ra: 

- Thực lực của sư phụ Ngữ Yên, cũng không yếu hơn ngươi a?

- Ngươi... ngươi có thể nhìn thấu tu vi của ta?

Nghe được Trần đại thiếu nói, gương mặt một mực bình tĩnh của lão giả, quyết đoán chấn kinh rồi.

Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, có thể xem thấu tu vi của hắn?

Làm sao có thể?

Trần Thanh Đế cũng không trả lời, chỉ là cười lạnh một tiếng.

Choáng nha, ca ca ta đã nói thẳng ra rồi, ngươi còn hỏi cái rắm? Nhìn không thấu tu vi của ngươi, ta há sẽ biết, ngươi là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn?

- Trần Thanh Đế, xem ra ta vẫn là xem thường ngươi.

Ngắn ngủi khiếp sợ, lão giả rất nhanh bình tĩnh lại, thở dài một tiếng:

- Ngươi không nên giết Mục U Lam.

- Không nên? Trong mắt ta, chỉ cần là địch nhân, sẽ không có chuyện không nên giết.

Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói: 

- Nàng là sư phụ của Ngữ Yên không sai, bất quá, nàng ích kỷ, đã không xứng làm sư phụ của Ngữ Yên.

Mục U Lam?

Trần đại thiếu lại không ngốc, nghe lão giả nói như vậy, đương nhiên biết rõ, Mục U Lam là sư phụ của Bùi Ngữ Yên, trung niên nữ nhân bị hắn chém giết kia.

- Mục U Lam thật là ích kỷ, ác độc không sai, nhưng mà, thế lực sau lưng nàng rất mạnh, coi như là Trần gia, cũng không muốn đơn giản đắc tội. 

Lão giả trầm giọng nói ra: 

- Ta đã sớm muốn giết nàng, lại không thể giết.

- Là không thể giết, hay là ngươi căn bản giết không được? Không phải là đối thủ của Mục U Lam?

Trên mặt Trần Thanh Đế, tràn đầy vẻ khinh thường.

- Ngươi nhận thức một Tu Chân giả Trúc Cơ Kỳ Đại viên mãn, không phải là đối thủ của một Tinh Thần Dị Năng giả chưa?

Trong nội tâm Lão giả chán nản:

- Dù là Tinh Thần Dị Năng giả này, có được chiến lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong.

Choáng nha, lại bị một hậu sanh tiểu bối khinh bỉ.

- Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong?

Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một tia kinh ngạc.

Ở bên trong suy đoán của Trần Thanh Đế, Mục U Lam ít nhất có được chiến lực tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí là tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.

Chỉ là, Trần đại thiếu như thế nào cũng không nghĩ tới, Mục U Lam vậy mà có được thực lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong.

Nhưng mà, Trần Thanh Đế thi triển bí pháp Ma Cuồng Tiêu, vậy mà chém giết Mục U Lam.

Ma Cuồng Tiêu.

Quả nhiên đủ cường hãn.

Đương nhiên, Trần Thanh Đế cũng biết, Mục U Lam có được thực lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong, hoàn toàn chính xác không phải là đối thủ của lão giả.

Lão giả, đây chính là Tu Chân giả hàng thật giá thật.

Tu Chân giả chiến đấu, đây chính là Thiên Biến Vạn Hóa, các loại sát chiêu, kỳ chiêu vô cùng vô tận.

- Ngươi cũng không có ra tay, đây là sự thật.

Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, thẳng đảo Hoàng Long, trong thanh âm, tràn đầy khinh bỉ.

Ngươi đã nói, theo dõi ta, là đang âm thầm bảo hộ ta, vậy thời điểm ca ca ta bị Mục U Lam đánh không hề có lực hoàn thủ, ngươi ở nơi nào?

Vì sao ngươi không ra tay?

Nếu như ngươi không phải đối thủ của Mục U Lam, thì cũng thôi, biết rất rõ Mục U Lam không phải là đối thủ của ngươi, lại vẫn không ra tay.

Còn bảo hộ ta?

Xéo đi a!

- Trách nhiệm của ta, chỉ là bảo vệ an toàn của ngươi.

Lão giả đương nhiên biết rõ, vì sao Trần Thanh Đế khinh bỉ hắn:

- Thời điểm ngươi không có lâm vào kết quả hẳn phải chết, sắp bị giết, ta không thể ra tay.

- Vậy ngươi trơ mắt nhìn lão tử bị nữ nhân Mục U Lam kia hành hạ sao?

Lão giả không giải thích còn tốt, vừa giải thích, Trần Thanh Đế lập tức nổi giận.

Thời điểm Mục U Lam điên cuồng, Trần đại thiếu là bị đánh không hề có lực hoàn thủ a.

Mẹ nó, ngươi còn âm thầm nhìn xem.

Xem rất hay sao?

Là đang thưởng thức sao?

- Lúc kia, ngươi không có lo lắng tính mạng.

Lão giả đỏ mặt lên, trầm giọng nói ra: 

- Thời điểm Mục U Lam chuẩn bị hạ sát thủ với ngươi, ta đang muốn động thủ, mà ngươi thì thi triển bí pháp...

- Vô luận mục đích của ngươi là đến bảo hộ ta, hay là theo dõi ta, về sau không cho phép ngươi đi theo ta.

Trần Thanh Đế lạnh giọng nói ra: 

- Nếu như bị ta phát hiện, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết ngươi.

Trần đại thiếu nào biết đâu rằng, từ một nơi bí mật gần đó còn có một Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn bảo hộ hắn? Ở trước mắt sống chết, không thi triển bí pháp, chẳng lẽ chờ chết à?

Không thể phủ nhận, Trần đại thiếu quyết đoán bị lão giả làm bó tay rồi.

Quá giận rồi.

Bảo tiêu như vậy, không có cũng được, dù thực lực lại mạnh như thế nào, cũng nên lăn đi cho khuất mắt a.

- Việc này ta không làm chủ được, cho dù là Trần lão gia tử, cũng không làm chủ được.

Lão giả kia đỏ mặt lên, thật sự là cảm giác mình vô cùng xấu hổ.

Bất quá, hắn bị Trần Thanh Đế mắng, là một điểm tính tình cũng không có.

Nhưng cái này có thể trách hắn sao?

Ai biết rõ, Trần Thanh Đế ngươi sẽ nghịch thiên như thế, có thể thi triển bí pháp làm người nhập ma?

- Ngươi theo dõi ta bao lâu?

Hai mắt của Trần Thanh Đế, híp lại thành một đầu thẳng tắp. Bị người theo dõi, hắn vậy mà một chút cũng không biết.

Đây chính là chuyện rất đáng sợ.

- Ngươi ly khai thủ đô, tới nơi này, ta mới theo tới.

Lão giả thành thật trả lời.

- Ngươi đến cùng là người nào, tại sao phải tới âm thầm bảo hộ ta, còn phải lâm vào kết quả hẳn phải chết mới có thể ra tay.

Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra: 

- Có bao nhiêu chuyện có thể nói, thì nói cho ta biết?

Trần Thanh Đế có thể khẳng định, ngay cả Mục U Lam cũng có chỗ cố kỵ lực lượng sau lưng Trần gia. Hắn cũng biết, có một số việc, cho dù là hắn, cũng không có tư cách biết rõ.

Cho nên, Trần đại thiếu mới hỏi như thế.