Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 605-06: Ma Cuồng Tiêu




- Ma Cuồng Tiêu!

Trần Thanh Đế phát ra một tiếng gầm nhẹ, linh khí toàn thân lập tức bộc phát, không chỉ có như thế, khí tức của hắn đang điên cuồng tăng vọt, không ngừng tăng vọt.

Bất quá lúc này, khí tức của Trần đại thiếu đã xảy ra cải biến, trở nên âm trầm, huyết tinh.

Nhìn thấy một màn này, Mục U Lam chấn động toàn thân, đồng tử rất nhanh thu nhỏ lại, biến thành hình dáng cây kim nguy hiểm. Trong quá trình khí tức của Trần Thanh Đế tăng vọt, Mục U Lam cảm nhận được nguy cơ.

Theo không ngừng tăng vọt, nguy cơ càng ngày càng đậm.

Mục U Lam biết rõ, Trần Thanh Đế nhất định là dùng bí pháp gì đó, tăng lên sức chiến đấu của mình. Làm cho nàng chấn kinh chính là, Trần đại thiếu thi triển bí pháp, thật sự là quá đáng sợ.

Bí pháp giống nhau, người thi triển không giống, kết quả kia là không đồng dạng. Cùng thực lực mạnh yếu của người kia, có quan hệ cực lớn.

Thực lực càng mạnh, thời điểm thi triển bí pháp, sẽ trở nên càng mạnh.

Nhưng mà, thực lực của Trần đại thiếu, ở Mục U Lam xem ra, thật sự là quá cặn bả, cùng thực lực, khí tức hắn tăng vọt, hoàn toàn không tương xứng a.

- Chết!

Mục U Lam không dám chờ đợi thêm nữa, phát ra một tiếng gầm nhẹ, rất nhanh công kích tới Trần Thanh Đế.

Oanh!

Một tiếng trầm đục, Mục U Lam chỉ là cảm giác được, công kích của mình đụng phải một bình chướng vô hình, căn bản là không cách nào đụng được thân thể của Trần đại thiếu, đã bị bắn trở lại.

Bồng!

Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, điên cuồng hấp thu Hỏa Dị Năng từ trên người nữ nhân trước kia, cưỡng ép hấp thu đến, tu vi của hắn đột phá.

Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, tu vi nghịch tu thành ma đột phá.

Hỏa Dị Năng, hoàn tất dung hợp.

Bất quá, tu vi nghịch tu của Trần Thanh Đế, cũng không có đình chỉ tăng lên, trong Càn Khôn Đỉnh, Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, không ngừng nổ bung, hóa thành bụi phấn.

Tất cả đều bị Trần đại thiếu hấp thu.

- Ma Cuồng Tiêu!

Lại một tiếng gầm nhẹ vang lên, trong con ngươi của Trần Thanh Đế, lóe ra lưu quang màu đen, bộ phận ánh mắt màu trắng, đã biến thành huyết sắc.

Bồng! Bồng!

Khí thế không ngừng tăng vọt, thời điểm tu vi nghịch tu của Trần Thanh Đế, tăng lên tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong thì ngừng lại. Nguyên ngọc trong Càn Khôn Đỉnh, tất cả đều bị hấp thu.

- Chết đi!

Thanh âm của Trần Thanh Đế, trở nên âm trầm, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Mục U Lam, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ và âm trầm.

Vèo...

Một đạo tàn ảnh hiện lên, Trần Thanh Đế một quyền hung hăng đánh vào ngực Mục U Lam.

Phốc!

Mục U Lam chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó, ngực vẫn còn chảy máu, kịch liệt đau nhức, tràng cảnh bốn phía, đang không ngừng rút lui.

Bị một quyền của Trần đại thiếu đánh bay, Mục U Lam vậy mà... vậy mà không có kịp phản ứng.Thời gian: 00 : 00 : 01

Bởi vì Trần Thanh Đế và Mục U Lam, chiến đấu ở trong phòng khách sạn, làm ra động tĩnh cực lớn, toàn bộ khách sạn đều oanh động, chấn kinh rồi.

Bất quá, lại bị một người áp chế xuống.

- Con mẹ nó, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Lại nhao nhao, tất cả đều cút ngay cho ta!

Tỉnh Khoát mang theo rất nhiều thành viên Thanh Bang, bao vây toàn bộ khách nhân trong khách sạn lại.

Trong đó đại đa số người, bất luận nam nữ, đều ôm lấy chăn mền, ga trải giường.

Những nam nhân thì là ăn mặc quần lót, nữ nhân cũng thế..., hoặc là trạng thái chân không, ăn mặc áo ngủ cực mỏng.

Bọn hắn có sau khi làm xong việc, bắt đầu nghỉ ngơi, bị đạp cửa phòng ra. Mà không có nam nhân, không có nữ nhân, sớm chìm vào giấc ngủ, cũng bị đạp cửa phòng ra.

Tất cả đều bị đuổi ra khỏi phòng.

Ở bên trong Tỉnh Khoát gào thét, hơn nữa người địa phương nhận ra Tỉnh Khoát, biết rõ Tỉnh Khoát là người nào, tất cả đều là giận mà không dám nói gì.

Nguyên một đám giả chết, ôm ga trải giường, chăn mền, làm cái gì cũng không có trông thấy.

Đương nhiên, cũng có phú thương không nhận thức Tỉnh Khoát, từ những thành thị khác tới, vui đùa, hoặc là bao Tiểu Tam, không phục nhảy ra lý luận.

Kết quả, trực tiếp bị đánh giày vò.

Ở đại bản doanh của Thanh Bang, ai dám nháo sự?

Đánh không chết đã là rất nhân từ.

Đã có vết xe đổ, kiến thức Tỉnh Khoát ngang ngược, người khác không biết Tỉnh Khoát, cũng đều lựa chọn im hơi lặng tiếng, núp ở góc tường.

Bất quá, cũng có một ít hiếm thấy, ở thời điểm này, còn hai mắt ngắm loạn, thưởng thức những nữ nhân xinh đẹp mặc đồ lót, hoặc chỉ là mặc áo ngủ mỏng manh.

Phía trên động tĩnh lớn như vậy, đánh nhau giống như cũng rất kịch liệt, Tỉnh Khoát quyết đoán cho rằng, là cung phụng trưởng lão Thanh Bang, đang giao thủ cùng Trần Thanh Đế.

Thực tế đến cuối cùng, phát ra khí tức âm trầm khủng bố kia, Tỉnh Khoát càng thêm cho rằng, là Thanh Bang trưởng lão đang chiến đấu cùng Trần Thanh Đế.

Vì giết Trần Thanh Đế, vì báo thù cho em gái của mình, Tỉnh Khoát không tiếc bất cứ giá nào, cho dù là chết, hắn đều không oán không hối.

Chỉ cần có thể giết Trần Thanh Đế!

Hiện tại một cơ hội bày ở trước mặt như vậy, Tỉnh Khoát sao có thể để cho người khác phá hư?

- Ai dám vụng trộm báo cảnh, trực tiếp chặt tay cho lão tử.

Tỉnh Khoát nhìn qua tất cả khách phòng trong đại sảnh, sát khí xông mạnh.

Báo cảnh?

Cả đám quyết đoán liếc mắt.

Ngươi không thấy được, chúng ta ngay cả y phục cũng không có, chớ nói chi là điện thoại. Không có điện thoại, ngươi bảo chúng ta báo cảnh như thế nào? Chẳng lẽ kéo cuống họng rống to sao?

Vèo!

Trên lầu, bị Trần Thanh Đế một quyền đánh bay Mục U Lam, còn không có ổn định thân hình, một đạo hắc khí, một đạo hàn mang rất nhanh hiện lên.

Mà ở thời điểm này, Bùi Ngữ Yên bị Tinh Thần Dị Năng của Mục U Lam công kích ngất đi, đã thanh tỉnh lại, dùng sức lắc đầu, cố gắng mở hai mắt ra.

- Thanh Đế, Thanh Đế gặp nguy hiểm, Thanh Đế không phải đối thủ của sư phụ.

Bùi Ngữ Yên đột nhiên nghĩ đến, sư phụ nàng động thủ với Trần Thanh Đế, sắc mặt xoát thoáng một phát, trở nên trắng bệch.

Ngay sau đó, Bùi Ngữ Yên rất nhanh từ trên mặt đất bắn lên.

Bất quá, rất nhanh, Bùi Ngữ Yên trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, hoảng sợ, vẻ lo lắng càng lớn.

Bùi Ngữ Yên chỉ là chứng kiến, Mục U Lam bay ngược, cũng không có chứng kiến Trần Thanh Đế, chỉ là chứng kiến một đạo hắc khí vô cùng âm trầm và một đạo hàn mang chướng mắt.

Mục tiêu công kích của đạo hàn mang, đúng là sư phụ của Bùi Ngữ Yên nàng, Mục U Lam.

Phốc!

Đầu của Mục U Lam, bị đạo hàn mang kia chém mất, một cổ máu tươi, như là giếng phun, từ trong cổ của Mục U Lam phóng ra.

Bồng!

Máu tươi trực tiếp phun đến trần nhà.

Oanh!

Một tiếng trầm đục, Mục U Lam đã bị chém mất đầu lâu, cả thân thể hung hăng té ngã trên đất.

Hàn mang biến mất không thấy gì nữa, đạo hắc khí vô cùng âm trầm kia rất nhanh biến lớn, cuối cùng, biến thành hình người, rõ ràng là Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu!

- Thanh Đế...

Bùi Ngữ Yên tỉnh táo lại, nhìn thấy là Trần Thanh Đế, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi. Về phần Mục U Lam bị Trần đại thiếu chém giết, Bùi Ngữ Yên cũng không có đi chú ý.

Bởi vì, Bùi Ngữ Yên nhạy cảm phát giác được, lúc này Trần Thanh Đế thay đổi, cùng Trần Thanh Đế trước khi nàng hôn mê, đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.

Toàn thân Trần Thanh Đế, đều tản ra khí tức âm trầm khủng bố.

- Ân? 

Thân thể Trần Thanh Đế run lên, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn Bùi Ngữ Yên đứng cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng.

- Thanh Đế, anh... anh làm sao vậy?

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, cảm giác khó thở, suýt nữa hôn mê.

Ào ào...

Nước mắt của Bùi Ngữ Yên, điên cuồng chảy xuống.

Chỉ thấy Trần Thanh Đế lúc này, con ngươi biến thành huyết sắc, vốn là khuôn mặt anh tuấn, tuy vẫn còn đó, nhưng lại tràn ngập một tầng hắc khí.

Giống như là mang theo một cái mặt nạ hắc khí bảo hộ.

Ngoại trừ con ngươi là huyết sắc ra, mặt của Trần đại thiếu, tất cả đều là màu đen.

Vô cùng khủng bố.

- Nhanh... nhanh ly khai nơi này, anh... anh không sao!

Trần Thanh Đế vô cùng gian nan nói: 

- Đi mau, bằng không thì... bằng không thì anh... anh sẽ... anh sẽ giết... giết em!

Trần Thanh Đế vốn đã sắp mất phương hướng, bởi vì, Bùi Ngữ Yên đột nhiên tỉnh lại, kêu hắn một tiếng, lại làm cho hắn rất nhanh thanh tỉnh lại.

Bất quá, Trần Thanh Đế giãy dụa vô cùng vất vả.

Hắn biết rõ, hắn kiên trì không được bao lâu, liền mất đi bản tính.

Đến lúc kia, Trần Thanh Đế cũng không biết, hắn sẽ làm ra sự tình gì.

Giết Bùi Ngữ Yên?

Có lẽ!

Bởi vì, Trần Thanh Đế đã bị mất bản tính.

Nhất là ở bên trong quá trình chiến đấu cùng Mục U Lam, điên cuồng tăng lên tu vi nghịch tu của mình, bởi vì giết chóc mà mất bản tính.

Giết!

Sau khi mất bản tính, chỉ sợ sẽ giết lung tung.

Thẳng đến, chính mình cũng bị giết chết.

Ở trong tiềm thức của Trần Thanh Đế, không muốn giết Bùi Ngữ Yên.

Cũng chính bởi vì như thế, mới có một tia thanh minh.

- Không, em không đi.

Bùi Ngữ Yên nước mắt như mưa, điên cuồng lắc đầu:

- Thanh Đế, anh tỉnh, mau tỉnh lại, van cầu anh Thanh Đế...

Giờ phút này, Bùi Ngữ Yên khóc như mưa, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, bất lực.

Nam nhân mình yêu, vậy mà trở nên khủng bố như thế.

Phải biết rằng, Trần Thanh Đế lúc này, là so với cung phụng trưởng lão Thanh Bang bị giết, thì càng thêm dọa người, dữ tợn.

Cả khuôn mặt đều bị hắc khí bao phủ, duy có một đôi con ngươi không phải là đen, mà là màu máu.

- Thanh Đế, em sẽ không để cho anh có việc, em nhất định sẽ không để cho anh có việc.

Bùi Ngữ Yên duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, trên mặt lộ ra kiên định.

Chợt...

Bùi Ngữ Yên cũng mặc kệ không hỏi, rất nhanh vọt tới bên người Trần Thanh Đế, ôm lấy Trần Thanh Đế.

Trần Thanh Đế sắp mất bản tính, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Bùi Ngữ Yên, hương vị quen thuộc, thân hình run rẩy, Trần đại thiếu cũng nhịn không được chấn động.

Bùi Ngữ Yên lại một lần nữa, đem Trần Thanh Đế ở biên giới mất bản tính, kéo trở lại một tia.

Phanh...

Thân thể Trần Thanh Đế run rẩy, lắc đầu, lập tức, bạo lực đẩy Bùi Ngữ Yên ra:

- Tránh ra, nhanh đi mau, cách anh càng xa càng tốt.

- Không...

Bùi Ngữ Yên bị ngã trên mặt đất, rất nhanh từ trên mặt đất bò lên, vừa muốn nhào tới Trần Thanh Đế, muốn ôm lấy Trần Thanh Đế.

Vèo!

Thấy vậy, Trần Thanh Đế không dám có chút dừng lại, hàm răng cắn chặt, thân thể khẽ động, rất nhanh liền xông ra ngoài, trực tiếp đánh vỡ cửa sổ phòng xông ra ngoài.

- Không...