Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 311: Làm sao bây giờ




- Giơ tay lên, xuống xe!

BMW màu trắng xông vào Cục Công An thành phố, vừa ngừng lại, Trần Thanh Đế liền phát hiện bốn phía tất cả đều là quân nhân cầm súng, nhắm ngay hắn.

Đem trọn cái xe đều bao vây lại.

Bốn phía Trần Thanh Đế tràn ngập sát khí dày đặc, hiện tại hắn lại thêm một sự tình thống hận nhất, cái kia chính là người khác cầm súng chỉ vào hắn.

Lần này một lần còn nhiều người như vậy, nhiều súng như vậy.

Bất quá, Trần đại thiếu rất nhanh trợn tròn mắt.

Bởi vì, hắn thấy được Trần Chấn Hoa, còn có Lâm Sát Địch thình lình ở bên trong. Bất quá, bộ dáng đều rất khó coi, tất cả đều là mắt mũi sưng bầm.

Mắt mũi Lâm Sát Địch sưng bầm, Trần đại thiếu còn có thể tiếp nhận, ngày nào mắt mũi hắn không sưng bầm mới gọi là quái. Nhưng mà, vì sao Trần Chấn Hoa cũng là như thế?

Chẳng lẽ thích ngược đãi rồi hả?

Tại đây còn có cao thủ?

- Tiểu... tiểu Trần... cái này... làm sao bây giờ?

Ngồi ở ghế phụ, đại thúc ở Lưu Gia Thôn sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, trong thanh âm tràn đầy run rẩy.

Hắn là một nông dân trung thực, làm sao bái kiến trận thế lớn như vậy. Nguyên một đám tất cả đều cầm súng, nhắm ngay hắn.

- Lưu đại thúc, không cần sợ.

Trần Thanh Đế thò tay vỗ vỗ bả vai Lưu đại thúc, cười nhạt một tiếng nói ra:

- Là người một nhà.

Trên đường đi, Trần Thanh Đế đã biết rõ, toàn bộ Lưu Gia Thôn, ngoại trừ Võ Thuật một nhà ra, những thứ khác tất cả đều là họ Lưu.

Nhà Võ Thuật là hộ từ bên ngoài đến.

Đồng dạng, Lưu đại thúc cũng biết tên của Trần Thanh Đế, cũng là đệ tử Trung Y Học Viện. Cái này làm cho Lưu đại thúc không ngừng hâm mộ, hắn suy nghĩ, con của hắn phải chăng cũng có thể thi được vào Trung Y Học Viện.

Trung Y Học Viện, cái kia không phải là người nào cũng có thể đi vào. Cho dù ngươi có thể thi vào đại học Yên kinh, cũng không nhất định có thể tiến vào Trung Y Học Viện.

- Thật sự là trận thế thật lớn, chẳng lẽ đây là hoan nghênh ta sao? Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Trần Thanh Đế mở cửa, đi xuống xe, lông mày nhíu lại thản nhiên nói.

- Ranh con, sao con lại chạy tới đây rồi hả?

Trần Chấn Hoa vừa thấy được là Trần Thanh Đế, nhịn không được liếc mắt:

- Nhìn bộ dạng của con, là vì Võ Thuật sao?

Trần Chấn Hoa mở miệng, xem xét là nhận thức, những quân nhân kia ngay ngắn thu súng, thối lui đến một bên. Nhìn bộ dáng của Trần Thanh Đế, cùng Trần Chấn Hoa có vài phần tương tự.

Chẳng lẽ, là con trai của Quân Thần?

Trần đại thiếu việc ác bất tận, thương thiên hại lí, ngang ngược càn rỡ?

Vừa nhắc tới Trần đại thiếu, dùng từ ngữ tối đa, thì là những: cái gì lấn nam bá nữ, chuyện xấu làm tuyệt, đệ nhất hoàn khố...

Đây là nhận thức của tất cả mọi người đối với Trần đại thiếu.

Không có biện pháp, thanh danh mặt trái của Trần đại thiếu thật sự là quá vang dội.

- Võ Thuật là huynh đệ của con.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Hiện tại Võ Thuật như thế nào?

- Đã đưa vào bệnh viện, vượt qua kỳ nguy hiểm.

Trong hai tròng mắt của Trần Chấn Hoa, lóe ra hàn mang, sát cơ bắn ra bốn phía.

- Như vậy cũng tốt.

Trần Thanh Đế nhẹ nhàng thở ra, lông mày nhíu lại, khó hiểu hỏi:

- Sai cha tự mình đến đây? Một Võ Thuật, có thể làm cho cha tự mình xuất động. Xem ra trong đó có chỗ con không biết a.

Võ Thuật có thể tiến vào Trung Y Học Viện, không là vì thành tích, càng là không có bối cảnh gì. Bằng không thì con trai bí thư thị ủy, làm sao dám cưỡng gian em gái của hắn?

Nếu như không phải con trai bí thư thị ủy cưỡng gian chưa toại, triển khai trả thù, càng sẽ không phát sinh chuyện sau đó.

Không có thành tích, không có bối cảnh, cái kia chỉ có thể là bởi vì năng khiếu của bản thân Võ Thuật rồi.

Năng khiếu của Võ Thuật, đó chính là một thân công phu ngoại gia của hắn.

Trung Y Học Viện là nơi tam đại gia tộc lựa chọn tân binh. Một thân công phu của Võ Thuật, khẳng định được nhìn trúng.

Hiện tại cho thấy, là bị Trần Chấn Hoa nhìn trúng.

Chỉ là, Trần Thanh Đế như thế nào cũng không nghĩ ra, Trần Chấn Hoa sẽ đích thân đến đây. Ở trong đó, khẳng định có chuyện ẩn gì ở bên trong.

- Oa kháo...

Lâm Sát Địch chấn động toàn thân, lập tức trở nên bát quái, hai mắt mạo hiểm tinh quang, nhìn Trần Chấn Hoa nói:

- Võ Thuật kia, không phải là con riêng của ngươi a?

- Cút!

Trần Chấn Hoa một cước đá vào mông đít Lâm Sát Địch, lạnh giọng quát:

- Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, lão tử đập nát miệng của ngươi.

Đối với suy đoán của Lâm Sát Địch, Trần Thanh Đế cũng là vẻ mặt hắc tuyến. Con mẹ nó, sức tưởng tượng của tên lưu manh này, thật sự là quá phong phú rồi.

- Móa, ở trước mặt nhiều binh lính của ngươi như vậy, lão tử không muốn làm cho ngươi mất mặt. Hơn nữa, lão tử có nói sai sao?

Lâm Sát Địch vỗ vỗ bờ mông, xem thường nói:

- Mấy năm trước, ngươi mang về một nha đầu Hương Hương, nói là con gái của ngươi. Hiện tại nhiều hơn một Võ Thuật nữa, có cái gì quá không được hay sao?

- Trần lão sắc ma, ngươi thừa nhận đi, dù sao cũng không ai dám làm ngươi thế nào.

Lâm Sát Địch vỗ vỗ ngực, cam đoan nói:

- Yên tâm, lão tử tuyệt đối sẽ không cười ngươi phong lưu, gieo hạt khắp nơi.

Trần Hương Hương là con gái của chiến hữu hy sinh chính mình, cứu Trần Chấn Hoa một mạng. Chuyện này ở ngay từ đầu, ngoại trừ Trần lão gia tử, Cổ Thiên Cầm cùng với Trần Phong Nhiên biết rõ ra, những người khác đều không biết.