Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 289: Đánh cho đến chết




Một giờ sau, Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị giam trong phòng thẩm vấn. Bốn gã cảnh quan lui ra ngoài, đồng dạng cũng đóng cửa phòng.

Phu nhân cục trưởng Cục y tế, muốn giáo huấn Chu Trướng cùng Trịnh Lục. Bốn gã cảnh quan này cũng không biết nói cái gì, hết thảy đều giao cho Đậu Giang Hồng.

Bất quá, trước khi đi, bọn hắn vẫn là nhắc nhở một câu: Chu Trướng cùng Trịnh Lục đều có chút thân phận, không nên gây ra tai nạn chết người.

...

- Ân?

Bệnh viện Dương Xuân, trong phòng bệnh của Lữ Bất Phàm, bốn gã cao thủ bảo hộ Lữ Văn ngay ngắn nhíu mày. Bởi vì, bọn hắn cảm nhận được một tia chấn động.

- Là thích khách Ninja .

Một gã bảo tiêu trong đó, thấp giọng nói một tiếng, rất nhanh ngăn Lữ Văn ở phía sau.

Ba gã cao thủ khác, cũng rất nhanh vây qua, vây quanh Lữ Văn ở trong đó.

Về phần an toàn của Lữ Bất Phàm, đây không phải là chức trách của bọn hắn. Bọn hắn duy nhất phụ trách, là an toàn của Lữ Văn, không để hắn bị thương tổn.

Trừ khi mình cũng bị giết.

- Bang bang...

Ở cùng một thời gian, sáu gã cao thủ rất nhanh xông vào trong phòng bệnh, vây quanh Lữ Bất Phàm nằm ở trên giường bệnh.

Sứ mạng của bọn hắn là bảo vệ Lữ Bất Phàm.

Hơn nữa, bọn hắn cũng đều cảm nhận được, Ninja đến đây thực lực rất mạnh. Bằng không thì tất cả bọn hắn sẽ không xuất động.

- Trò hay sắp bắt đầu.

Trần Thanh Đế đã sớm tiềm phục trong chỗ tối, lông mày nhíu lại, xem lấy hết thảy trước mắt. Bất quá, trong lòng của hắn lại cực kỳ khiếp sợ.

Không nghĩ tới, bảo tiêu của Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm, lại có thể nhanh như vậy cảm ứng được có Ninja đến.

Phần nhạy cảm này, tuyệt đối không phải cao thủ bình thường có thể có được. Chỉ có những người từ trong đống xác chết bò ra mới như thế.

Đối với nguy cơ, có cảm ứng đặc thù.

Trần đại thiếu tinh tường biết rõ, bảo tiêu của Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm, có thể phát hiện Ninja tinh anh đến, là loại cảm ứng đối với nguy cơ này.

- Ân?

Trần Thanh Đế đột nhiên nhíu mày, trong lòng hơi nhíu, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là Trịnh Lục cùng Chu Trướng đã xảy ra chuyện?

- Không có gọi điện thoại cho mình, có lẽ không có việc gì.

Trần Thanh Đế lấy điện thoại cầm tay ra, xác nhận thoáng một phát cũng không có cuộc gọi nào, lắc đầu, không hề đa tưởng ngừng thở:

- Sắp động thủ.

Những người này đều là cao thủ, coi như là Trần đại thiếu cũng không thể không cẩn thận. Nếu như bị phát hiện, vậy sẽ không tốt.

...

- Con mẹ nó, ngươi đến cùng có nói hay không. Cẩu tạp chủng Trần Thanh Đế kia ở địa phương nào? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trong phòng thẩm vấn, Hà Gia Tước một phát bắt được cổ Chu Trướng, tức giận quát:

- Hiện tại gọi điện thoại cho Trần Thanh Đế, gọi hắn đến, lão tử có thể xem ngươi như cái rắm thả đi.

- Phi!

Chu Trướng mặt mũi tràn đầy khinh thường, trực tiếp phun một bãi nước miếng vào mặt Hà Gia Tước.

Bản thân Hà Gia Tước bị thương, hành động cũng bất lợi, hơn nữa hắn cũng thật không ngờ, Chu Trướng dám làm như thế. Nên bị bãi nước miếng mang theo máu kia phun vào mặt.

- Con mẹ nó, muốn chết.

Hà Gia Tước một quyền đánh vào trên mặt Chu Trướng, tức giận quát:

- Đánh cho ta, đánh cho đến chết!

Về phần bốn gã cảnh quan kia nhắn nhủ, Hà Gia Tước căn bản cũng không có để ở trong lòng. Trả thù, phát tiết, đây mới là hiện tại Hà Gia Tước hắn muốn làm.

Mà Đậu Giang Hồng cũng thờ ơ lạnh nhạt, không có ý tứ ngăn cản. Ở nàng xem ra, cho dù giết chết Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng không có chuyện gì quá to tát.

Còn có chuyện gì, là cục trưởng Cục y tế, cán bộ cấp Phó bộ dọn dẹp không được?

Dám đánh con của nàng, bất kể là ai, Đậu Giang Hồng nàng đều cho đối phương trả giá thảm trọng.

- Vâng, Hà thiếu.

Tác dụng của bốn gã tay chân, cái kia chính là đánh người. Hơn nữa, bọn hắn cũng rất thích như thế.

Bốn người ngay ngắn động thủ, rất nhanh đánh ngã Chu Trướng cùng Trịnh Lục xuống đất. Sau đó, quyền cước của bốn người, giống như là điên rồi, điên cuồng công kích Chu Trướng cùng Trịnh Lục.

Bốn người này, tất cả đều là người của tổ thể dục. Có thể được Hà Gia Tước vừa ý, thu làm tay chân, cái kia tuyệt đối là có đạo lý. Bọn hắn động thủ vô cùng hung ác, mỗi một lần xuất kích đều rất tàn nhẫn.

Chu Trướng cùng Trịnh Lục liên tục bị bốn người công kích, đã bắt đầu cảm giác đầu váng mắt hoa. Đừng nói bọn hắn không dám hoàn thủ, coi như là muốn hoàn thủ, cũng không có năng lực hoàn thủ.

Duy nhất có thể làm, là theo bản năng ôm đầu, co lại trên mặt đất, thừa nhận bốn gã này ẩu đả.

- Con mẹ nó, đánh như vậy sao được?

Lúc này, Hà Gia Tước rút dây lưng ra, nhắm đầu của Trịnh Lục, hung hăng quất một cái.

Ba!

Đầu dây lưng chính là thiết, cứ như vậy thoáng một phát, đầu Trịnh Lục trực tiếp bị đánh phá, máu tươi lập tức bừng lên.

- Như vậy mới đủ vị.

Hà Gia Tước tàn nhẫn nói:

- Đều đánh như vậy cho lão tử.

- Vâng!

Bốn gã tay chân cười âm hiểm, ngay ngắn nghe theo, rút dây lưng của mình ra. Một tay nhấc lấy quần, một tay cầm dây lưng, đối với Trịnh Lục cùng Chu Trướng là một hồi loạn quất.

Ba ba ba...

Đầu dây lưng quất trên người Trịnh Lục cùng Chu Trướng, phát ra từng đợt giòn vang. Đầu, mặt, toàn thân cao thấp, đều bị đánh nát, máu tươi nhuộm hồng cả thân thể.

- Con mẹ nó, lão tử lại để cho các ngươi mạnh miệng.

Hà Gia Tước cầm lấy dây lưng, cũng đi theo một hồi quất loạn.

- Con trai bảo bối, con đừng có động thủ.

Đậu Giang Hồng rất nhanh tiến lên, giữ chặt Hà Gia Tước, vẻ mặt lo lắng nói:

- Trên người của con có thương tích, bị lộng đau sẽ mệt mỏi lấy.

Đậu Giang Hồng nhìn Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị đánh như huyết nhân, trên mặt không có bất kỳ đồng tình, chỉ có hung tàn chi sắc.

Nàng quan tâm không phải Chu Trướng cùng Trịnh Lục chết sống, mà là sợ con trai bảo bối của mình mệt mỏi.