Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 239: Phiền toái đến thăm




Ở bên trong Trung Y Học Viện, người biết rõ thân phận của Lâm Tĩnh Nhu, rất ít, rất ít.

Nhưng mà, dáng người, tướng mạo của Lâm Tĩnh Nhu, đều là hoa khôi của khoa a.

Về phần hoa hậu giảng đường?

Trung Y Học Viện là không có.

Hết cách rồi, mỹ nữ các khoa quá nhiều, hoa hậu giảng đường thật sự là không thể tuyển. Chọn cái nào, đều có một đám tử hệ khác đập chết ngươi.

Cuối cùng là không có biện pháp, trực tiếp hủy bỏ bình chọn hoa hậu giảng đường, chỉ có hoa khôi của khoa.

Hai hoa khôi của khoa, đồng dạng đều có không ít người ủng hộ, ái mộ. Nhưng mà, nhìn xem bộ dáng, giống như đồng dạng đều thích một nam nhân.

Từ Lâm Tĩnh Nhu bão tố mà xem, liền trực tiếp coi Băng Sơn Nữ Thần Lý Nhược Băng trở thành Tiểu Tam, nàng mới là chính thất.

Má ơi, thật sự là muốn điên rồi.

Vô luận là Lâm Tĩnh Nhu hay Lý Nhược Băng, đạt được một cái trong hai Nữ Thần này, cho dù chết cũng không uổng rồi. Nhưng mà... nhưng mà hai hoa khôi của khoa kia, vậy mà tất cả đều bị một nam nhân chinh phục.

Cái này... cái này còn để cho người khác sống thế nào a.

Ghê tởm hơn chính là, gia hỏa tên Trần Thanh Đế kia, vậy mà đối với Nữ Thần trong lòng bọn họ là Lâm Tĩnh Nhu rất không kiên nhẫn...

- Có chuyện gì, về nhà nói sau, hiện tại ta muốn đi học.

Nói xong, Trần Thanh Đế quay người đi lên lầu, căn bản là mặc kệ Lâm Tĩnh Nhu.

Nha đầu kia vài ngày gần đây tính tình thật sự là không tốt lắm, động một chút lại nổi giận. Không có việc gì liền tìm Trần đại thiếu phiền toái, đến cuối cùng khiến cho Trần Thanh Đế không biết mình là ở đâu đắc tội nàng.

Quả thực là cố tình gây sự.

- Tốt, chờ sau khi về nhà, ta nhìn ngươi nói như thế nào, không để cho ta một đáp án thoả mãn, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.

Lâm Tĩnh Nhu rất là khí phách, vứt bỏ một câu, vô cùng phẫn nộ rời đi.

Tạch tạch tạch két...

Ở thời khắc này, không biết có bao nhiêu nam sinh, tâm đều tan nát, biến thành bột phấn.

Về nhà?

Bọn hắn đều ở cùng một chỗ? Trời ạ, tại sao có thể như vậy? Nữ Thần, ngươi như thế nào có thể đối đãi với chúng ta như vậy, vì cái gì, vì cái gì a?

Ở sau lưng từng cái Nữ Thần, đều có một nam nhân chơi nàng chơi đến chán sao?

Chẳng lẽ những lời này là thật sự?

Cái này... cái này vậy mà là thật!

Mà người nam nhân kia, chính là gia hỏa tên Trần Thanh Đế kia sao? Bằng không thì... bằng không thì Trần Thanh Đế kia, tại sao có thể đối đãi Nữ Thần như vậy?

- Bạn thân, ngươi thật sự là lợi hại.

Trần Thanh Đế mới vừa vào phòng học, Trịnh Lục nghe ngóng sự kiện dã chiến kia, bước nhanh tới nói:

- Người anh em, ta đến bây giờ cũng không có bạn gái, có thời gian dạy ta một hai chiêu được không?

- Đúng vậy a, người anh em.

Võ Thuật cũng xông tới:

- Chúng ta cũng không cần hoa khôi của khoa gì, lại càng không muốn một lần hai cái. Chỉ cần là thoát ly loại hình bạo long, chúng ta đã thỏa mãn.

- Hắc hắc, bạn thân, truyền thụ chút kinh nghiệm đi?

Hôm nay tâm tình của Chu Trướng bề ngoài giống như rất tốt, cũng vây đi qua, vẻ mặt cười tủm tỉm.

Như là ở trên người của hắn, đã phát sinh chuyện tốt gì vậy.

- Chu Trướng, ngươi hôm nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ là có nữ sinh truy đuổi, nên mới cười vui vẻ như vậy?

Võ Thuật nhíu mày, nói ra.

Chu Trướng này, người cũng như tên, mỗi ngày cũng không biết trong đầu thằng này nghĩ cái gì, lúc nào cũng nhăn nhó khó chịu. Ngoại trừ sự tình này, hắn mới có thể tham dự đến bên trong nghị luận.

Dưới tình huống bình thường, thằng này chính là một bí ẩn làm người ta phát bực.

- Ha ha, không thể nào, ta bây giờ vẫn còn độc thân, cũng không lợi hại giống như Trần Thanh Đế vậy.

Chu Trướng ha ha cười cười, nói ra:

- Các ngươi cũng không thể phỉ báng ta, bằng không thì ta tìm không thấy bạn gái, sẽ tìm các ngươi tính sổ.

- Không có việc vui gì, thì sao hôm nay ngươi vui vẻ như vậy? Uống lộn thuốc hả?

Trịnh Lục liếc mắt, tức giận nói.

- Ha ha... Ta chính là thoải mái, ngươi cắn ta sao?

Chu Trướng giương lông mày lên, rất là đắc ý nói.

- Móa, thực cho rằng lão tử ta không dám cắn ngươi?

Trịnh Lục hét lớn một tiếng:

- Trần Thanh Đế, Võ Thuật, hai người các ngươi hỗ trợ, đè thằng này lại cho ca ca ta, xem ca ca ta cắn hắn như thế nào.

- Cắn hắn...

Trần Thanh Đế cũng đi theo kêu một tiếng, rất nhanh nhào tới.

Trần đại thiếu đột nhiên cảm giác, địa cầu vẫn là rất không tệ, chí ít có một ít đệ tử đơn thuần, có thể vui chơi không kiêng nể gì cả. Không giống Tu Chân giới kiếp trước, khắp nơi đều tràn đầy nguy cơ.

Coi như là đồng môn sư huynh đệ, ví dụ hãm hại lẫn nhau thật sự là quá nhiều.

Mặc dù nói, Trần Phong Nhiên cũng nhiều lần hãm hại Trần đại thiếu, nhưng mà, cuối cùng cũng có một chỗ yên tĩnh. Không giống như là Tu Chân giới, khắp nơi đều là nguy hiểm.

Những người này là bạn học cùng lớp, đặt ở kiếp trước của Trần đại thiếu, cái kia chính là đồng môn sư huynh đệ, tỷ muội...

Nhìn thấy Trần Thanh Đế động thủ, Võ Thuật cũng không có dừng lại, ngay ngắn đè Chu Trướng lên trên mặt bàn. Trịnh Lục cười hắc hắc không ngừng, từ từ đi tới gần Chu Trướng đang bị đè trên mặt bàn.

- Ta... Ta sai rồi, các vị đại ca, tha cho ta đi... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chu Trướng cầu xin tha thứ.

- Sai rồi? Biết rõ sai rồi? Đã muộn!

Trịnh Lục đập mạnh hàm răng, cười hắc hắc, nói ra:

- Xem ca ca ta cắn ngươi như thế nào, cắn ngươi ở đâu mới tốt đây?

- Chỉ cần không cắn huynh đệ dưới hạ khố của ta, địa phương khác tùy tiện.

Chu Trướng như là nhận mệnh, nhưng trên mặt lại tràn đầy dáng tươi cười dâm đãng.

- Hiện tại lão tử đạp nát tiểu huynh đệ của ngươi...

Trịnh Lục nộ quát một tiếng.

Oanh!

Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng học đột nhiên bị người bạo lực đạp ra.

- Ai là Trần Thanh Đế.