Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 218: Công ty gặp nguy cơ




- Hơn một tháng trước, Trần Thanh Đế con của nàng, ở thời điểm chà đạp nữ nhân, đột nhiên hôn mê. Bệnh viện cũng không muốn trị liệu, cuối cùng Cổ Thiên Cầm ném ra 100 triệu. 100 triệu a...

- Cổ Thiên Cầm nàng, nếu quả thật cẩn trọng, dựa vào lương tâm chế dược, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Năm nào không bỏ vài tỷ cho con trai nàng phá, lúc này đã suốt mười mấy năm.

- Nện, chúng ta đập phá Thanh Đế dược nghiệp, tuyệt đối không thể để cho Cổ Thiên Cầm sống khá giả. Nàng căn bản là không để ý những người bệnh chúng ta, trong mắt chỉ có tiền.

Phanh!

Lúc này, một gã nam tử khoảng 30, vô cùng phẫn nộ nắm lên một viên gạch đầu, đập tới cửa của Thanh Đế dược nghiệp.

Có một tên dẫn đầu, những người bệnh khác cùng người nhà, cũng đều không có dừng lại, ngay ngắn nắm gạch, hướng cửa thủy tinh của Thanh Đế dược nghiệp, điên cuồng nện.

Những bảo an kia thấy thế, ngay ngắn né tránh, căn bản là không cách nào ngăn cản.

Chỉ là, làm cho người khó hiểu chính là, trước cửa ra vào của Thanh Đế dược nghiệp, như thế nào lại đột nhiên nhiều ra một đống gạch?

- Trần đại thiếu, có người nháo sự, có cần chúng ta đuổi bọn đi hay không? Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Ở đối diện Thanh Đế dược nghiệp, Liễu Nhất Thôn nhịn không được hỏi.

- Không cần.

Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:

- Những người này là bị lợi dụng, đuổi đi bọn hắn, chỉ biết vừa tô vừa đen.

Không cần nghĩ, Trần đại thiếu cũng biết, cái này tất nhiên là Lữ gia làm quỷ.

Phàm là người có địa vị nhất định đều biết, Thanh Đế dược nghiệp là nơi phát ra kinh tế của Trần gia. Một khi Thanh Đế dược nghiệp suy sụp, Trần gia sẽ không dễ chịu lắm.

Tuy địa vị đại lão quân đội của Trần gia, không người có thể rung chuyển. Nhưng mà, ngươi lại lợi hại như thế nào, cũng chỉ là người bình thường, phải ăn uống a?

Ở Trần gia, vô luận là Trần lão gia tử hay là Trần Chấn Hoa, bọn họ đều là người vô cùng chính trực, ngay thẳng. Đối với cái gì tham ô, hối lộ, thiên vị, cho tới bây giờ đều là đứng xa mà trông.

Không chỉ có như thế, còn phi thường thống hận.

Người khác tham ô hối lộ, thiên vị, Trần lão gia tử cùng Trần Chấn Hoa không biết thì thôi. Một khi gặp chuyện như vậy, tuyệt đối là không chết không ngớt.

Những tham quan kia, sợ nhất đúng là Trần lão gia tử cùng Trần Chấn Hoa. Bất kể hắn tham bao nhiêu, bình thường tỏa ánh sáng cỡ nào, chỉ cần tham rồi, vừa nhắc tới Trần lão gia tử cùng Trần Chấn Hoa, toàn thân sẽ không được tự nhiên.

Bất quá, trên thế giới này, vô luận là ở triều đại nào, quan lại có thể như Trần lão gia tử cùng Trần Chấn Hoa, thật sự là quá ít.

Hơn nữa người như vậy, ở không có đủ thực lực làm cơ sở, đều là chết rất sớm.

Ngươi ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, người khác há có thể cho ngươi tiếp tục sống sót?

Như hai cha con Trần Chấn Hoa cùng Trần lão gia tử, nếu như không phải có được năng lượng khổng lồ, là đại lão quân đội, có quân đội hậu thuẫn, bọn hắn sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.

Từ nhỏ lập chí làm quan, muốn làm một vị quan thanh liêm, thật sự là quá nhiều. Thực không có mấy người, nói giấc mộng của mình là lớn lên làm một đại tham quan, siêu cấp tham quan.

Nhưng thật sự có một ngày, hắn làm quan, bước vào quan môn, mới phát hiện, mình muốn làm thanh quan là khó cỡ nào. Bị buộc rơi vào đường cùng, không thể không làm một tham quan.

Hơn nữa nhân loại, cho tới bây giờ đều là một loại động vật lòng tham không đáy, lần thứ nhất thiên vị trong nội tâm rất sợ, sợ bị người khác hiện, mất đi chức quan.

Nhưng theo không ngừng tham, lá gan cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng tham.

Tham, vốn chính là căn bản của nhân loại, là một loại hấp dẫn cơ hồ tất cả mọi người không cách nào ngăn cản được.

Ngươi nói ngươi không tham?

Đó là bởi vì bây giờ ngươi còn không có năng lực đi tham, một khi đã có...

Trần lão gia tử cùng Trần Chấn Hoa chính trực, lại không thiện quản lý tài sản, cũng chính bởi vì như thế, kinh tế của Trần gia bọn hắn, thật sự là không lớn. Căn bản là không cách nào so sánh với cùng những gia tộc đồng cấp.

Cho nên, Thanh Đế dược nghiệp của Cổ Thiên Cầm liền trở thành yết hầu kinh tế của Trần gia.

Chỉ cần đánh bại Thanh Đế dược nghiệp, cũng tương đương với đoạt đi túi tiền của Trần gia.

Một chiêu rút củi dưới đáy nồi này, chính xác là rất ngoan độc.

Lữ gia lấy Thanh Đế dược nghiệp khai đao, tuy thủ đoạn đơn giản, cũng phi thường thấp kém, nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Dược vật, loại sản phẩm liên quan đến tánh mạng này cần cái gì, bán đúng là chất lượng, là danh dự.

Một người sản xuất dược, ngay cả danh dự cơ bản nhất cũng không có, căn bản là không cách nào làm cho bệnh nhân tin tưởng. Dù dược nghiệp kia khổng lồ như thế nào, sớm muộn gì cũng có một ngày gặp phải đóng cửa, phá sản.

Một công ty dược sản xuất ra thuốc, người dùng sẽ chết, ngươi dám mua sao? Một công ty dược cỡ lớn sản xuất ra thuốc, là nấm mốc, sinh giòi sinh trùng, ngươi dám uống sao?

Không ai dám, không có người muốn chết.

Lữ gia là dùng loại thủ đoạn này, để đối phó Trần gia, đối phó Thanh Đế dược nghiệp.

Đương nhiên, nếu như chỉ là đơn giản như vậy, vậy thì mười phần sai rồi. Chỉ là muốn dùng một chút thủ đoạn ấy, liền muốn đánh Thanh Đế dược nghiệp, cái kia không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường viển vông.

Thủ đoạn lợi hại hơn, còn ở phía sau.

Nếu như Lữ gia đã động thủ, đây tuyệt đối là không chết không ngớt. Trừ khi, Trần gia có thể thỏa hiệp, không truy cứu sai lầm của Lữ Bất Phàm nữa, lại để cho người Lữ gia đi đi lại lại, xóa vết bẩn của Lữ Bất Phàm đi.

Nhưng mà, điều này có thể sao?

Cái độ khó này tuyệt đối là không thể so với, Lữ gia lợi dụng lực lượng quân đội, đánh bại Trần gia.

- Lý Vưu, đi cửa sau mà vào.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói. Hắn biết rõ, hiện tại Cổ Thiên Cầm rất đau đầu, hơn nữa, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu.

Về phần cửa sau của Thanh Đế dược nghiệp, Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ, Trần đại thiếu trước kia là không ít lần qua đây. Mà mỗi lần tới đây, đều chỉ có một nguyên nhân: xin tiền.

Không hơn.