Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 44: Hoả Diệu hoạ (3)




Hắc Long đảo rất lớn, không hề thiếu các dãy núi, Hoa Lạc Ly mang Tiêu Daođi đến đỉnh núi cao nhất, cười nói:” Nơi này có thể nhìn đến toàn bộ Hắc Long đảo.”

Tiêu Dao nhìn ra nơi xa, y như Hoa Lạc Lynói, toàn bộ cảnh của Hắc Long đảo đều thu vào đáy mắt nàng, đảo mắt đến chỗ vây tụ rất nhiều người, tựa hồ có người xâm nhập đảo, Tiêu Dao nheo lại ánh mắt nhìn kỹ, kinh ngạc hỏi:” Hai người kia là Hoả Diệu và Giang Mạt Hàn?” Chính mình sẽ không hoa mắt đi? Bọn họ như thể nào tìm đượcnơi này?

Hoa Lạc Ly nhìn theo phương hướng Tiêu Dao chỉ, hơi hơi nheo lại ánh mắt, mâu trung hiện lên tia buồn bực, ba ngày nàytuyệt không thể làm cho hai vị này quấy rối!

“Ngươi hoamắt, bọn họ làm sao có thể đến!” Hoa Lạc Ly khoé miệng hơi hơi tà cười,nắm bả vai Tiêu Dao chỉ tới một phương hướng khác.” Ngươi xem nơi đó,mặt trời lập tức sẽ xuống núi, khi mặt trời lặn, nơi đó sẽ rất đẹp.”

Tiêu Dao hồ nghi nheo lại ánh mắt, muốn chuyển mâu xem lại địa phương lúcnãy, nhưng là Hoa Lạc Ly lại nhanh cố định bả vai Tiêu Dao, không chonàng nghiêng người nhìn.

Càng nghĩ càng không đúng, Tiêu Dao dùng sức mở ra tay Hoa Lạc Ly, chạy tới nhìn lại địa phương lúcnãy, lúc này mới xác định, người bị nhân ngăn đón, thật là Hoả Diệu cùng Giang Mạt Hàn!

“Mang ta đi nhìn bọn họ!” Tiêu Dao ý bảo Hoa Lạc Ly dùng khinh công đưa chính mình xuống nói.

Hoa Lạc Ly vươn thân vai dày, mở ra ngáp một cái nói:” Ta muốn xem mặt trời lặn.”

“Hoa Lạc Ly, bọn họ đánh nhau!” Tiêu Dao lo lắng quát.

Ánh mắt Hoa Lạc Ly thản nhiên quét tới, Hoả Diệu cùng Giang Mạt Hàn quảthực là cùng người Hắc Long đảo đánh nhau, nhưng là hắn lại vân đạmphong khinh* nói:” Bọn họ chống đỡ không được bao lâu, chúng ta xem mặttrời lặn, không cần để ý đến bọn hắn!”

*Vân đạm phong khinh: Mây nhẹ gió thoảng

“Không có tâm tình xem!” Tiêu Dao hừ lạnh xong, liền quyết định chính mình tự đi xuống núi.

Gặp Tiêu Dao xoay người rời đi, Hoa Lạc Ly cũng không có tâm tư nhìn mặttrời lặn làm gì, cảm thấy cần đem Hoả Diệu cùng Giang Mạt Hàn hận thấuxương.

Hai vị này, khi nào tới thì không tới, lại chọnhiện tại! Hoa Lạc Ly nheo lại con ngươi nguy hiểm, tà tà nhìn về phíahai người trên bờ đảo, bấc đắc dĩ nói:” Ngươi không ở, ta xem một mìnhcó ý nghĩa gì! Ta ôm ngươi xuống núi nhìn xem bọn họ!”



Thân mình Hoả Diệu tuy nhỏ, nhưng rất linh hoạt, né được tất cả đệ tử HắcLong đảo tới vây bắt, tay trái điểm huyệt, tay phải điểm huyệt, khôngcần tốn nhiều sức đã định trụ được mười mấy người.

Giang Mạt Hàn không như Hoả Diệu có thủ pháp điểm huyệt chuẩn xác như vậy,tuy là bệnh nặng mới khỏi, nhưng là đối phó với tiểu lâu la trước mặtvẫn được, chỉ thấy hắn ra chưởng như đao, xuống dưới một chút dùng sứctập kích đến cổ các đệ tử Hắc Long đảo, người bị hắn tập kích, cảm thấykhó chịu, ánh mắt nhìn loạn rồi choáng váng ngã xuống đất.

“Giang Mạt Hàn, chúng ta cứ đánh như vậy không phải là biện pháp! Người HắcLong đảo như thế nào nhiều như vậy, cứ y như cỏ dại, giải quyết một đống lại đến một đống!” Hoả Diệu có chút ai oán nói, tay cũng không có dừnglại động tác điểm huyệt, đến một cái điểm một cái, đến một đôi điểm mộtđôi.

Giang Mạt Hàn khó có được một lần đồng ý lời nóiHoả Diệu, hắn lạnh giọng quát:” Cho tiểu thiếu chủ các ngươi đi ra! Talà sư huynh hắn!”

Lời vừa nói ra, không biết người HắcLong đảo là vì thanh âm Giang Mạt Hàn lạnh như băng trấn trụ hay là vìthân phận đối phương có quan hệ này.

“Ha ha, ta như thếnào lại không biết, có một người sư huynh như ngươi?” Một cái thanh âmmê hoặc vang lên, mang theo nồng đậm ý trêu tức.

Người Hắc Long đảo nhìn thấy người tới, vừa muốn hành lễ, Hoa Lạc Ly lạikhoát tay áo, âm thanh lạnh lùng nói:” Đi xuống.” Thật không biết giagia bồi dưỡng bọn họ như thế nào, ngay cả hai cái hài tử cũng đánh không lại.

Người Hắc Long đảo vẻ mặt hổ thẹn, lý do tiểu thiếu chủ tức giận, bọn họ tự nhiên rõ ràng, cũng không dám lại nói thêm cái gì,huynh đệ có lưng bị thương hoặc bị điểm trụ huyệt đạo đều toàn bộ luixuống.

Trên đảo đột nhiên im lặng xuống, chỉ có thể nghe tiếng gió biển gào thét,

Truyền đến thanh âm chạy bộ, Tiêu Dao hướng tới bên này chạy tới, Hoa Lạc Lyvừa mới ôm mình xuống núi, cư nhiên bỏ mình xuống rồi khinh công lykhai, mà đảo này lại lớn như vậy, làm hại mình chạy đến hai cái đùi đềumuốn chặt đứt.

“Sư đệ!” Hoả Diệu thật xa liền thấy Tiêu Dao, vừa muốn phi thân tới, lại bị Hoa Lạc Ly chặn đường.

“Yêu nghiệt cút ngay!” Hoả Diệu nhíu mày, hùng tợn trừng mắt Hoa Lạc Ly.

“Bề ngoài nhã nhặn đáng yêu như vậy, lời nói trong miệng lại khó nghe nhưthế! Trách không được người khác đều nói, người Hoả quốc, người ngườiđều trong ngoài không đồng nhất!” Hoa Lạc Ly cười lạnh châm chọc nói.

“Ngươi thì thế nào? Trưởng thành cứ như một cái nữ nhân! Tôn tử ma đầu Tàgiáo, thế nào cũng chỉ là một cái ma đầu!” Hoả Diệu cười lạnh ra tiếng,trên mặt không còn tính trẻ con, chỉ có lạnh như băng cùng khí phách làm cho người ta sợ hãi.

Giang Mạt Hàn thản nhiên nhìn hai người,gặp hai người lại đấu khẩu một lời lại một lời không ai nhường ai, mơ hồ khoé miệng của hắn gợi lên tươi cười như có như không, mũi chân điểmmột cái, bay về phía Tiêu Dao, ôm lấy Tiêu Dao, ôn nhu hỏi:” Tiêu đệkhông có việc gì đi?”

Tiêu Dao cười sáng lạn, lắc đầu nói:” Không có việc gì, các ngươi như thế nào lại tìm tới nơi này?”

Giang Mạt Hàn cực kì thật sự nói:” Ta là ca ca ngươi, cho nên mặc kệ ngươi ở nơi nào, ta đều tìm được, đây là thiên ý.”

Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, âm thanh lạnh lùng nói:” Hoả Diệu,ngươi nếu giống như là một con chó điên chạy đến đề cắn ta, để cho traicò tranh chấp, ngư ông có thề đắc lợi!” Hắn nói xong, liền cùng Hoa LạcLy nhíu mày nhìn về Giang Mạt Hàn và Tiêu Dao cách đó không xa.

Hoả Diệu liền câm lại miệng, buồn bực nhìn phía Giang Mạt Hàn, liền nóithầm: lúc nãy sao không thấy đi ra, người này so với chính mình càngphúc hắc, cư nhiên một mình đi tranh công!

Hoả Diệu một phen đẩyra Hoa Lạc Ly, chạy vội tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nãy còn thực uy vũkhí phách, nháy mắt lại trở nên điềm đạm đáng yêu, một phen ôm lấy TiêuDao chặt chẽ, thanh âm ra vẻ nức nở nói:” Sự đệ a, sư huynh hảo lo lắngngươi a! Sớm biết rằng đồ vô dụng Giang Mạt Hàn sẽ đánh mất ngươi, tanhất định cùng ngươi xuất cốc, nếu ta và ngươi cùng xuất cốc, ngươituyệt đối sẽ không bị yêu nghiệt Hoa Lạc Ly chộp tới cái nơi Hắc Longđảo gà không đẻ trứng chim không thải phân! Hắn có hay không khi dễngươi? Ta giúp ngươi báo thù!”

Khoé miệng Tiêu Dao hơi run rẩy,nhìn Hoả Diệu giống như bạch tuột ôm sát mình, nàng thực bấc đắc dĩnói:” Hắn không có khi dễ ta, ngươi nếu lại ôm ta, ta sợ mình sẽ nghẹtthở!”

Hoả Diêu nhanh buông Tiêu Dao ra, vuốt vuốt ngực cho TiêuDao, vẻ mặt lo lắng nói:” Hiên tại còn nghẹt thở không?” (Chuối: tỷ bịăn đậu hũ mất rồi >”

Mắt thấy một màn này, gân xanh trênmặt Hoa Lạc Ly đột nhiên nổi lên, vật nhỏ bây giờ con chưa lớn lên, nếulớn lên chút nữa, động tác nguy hiểm của hắn, chẳng phải là đem thânphận vậ nhỏ vạch trần! Vật nhỏ cũng thật là! Biết rõ chính mình là nữtử, cho dù la tiểu hài tử, cũng không thể để cho nam nhân sờ tuỳ tiện!

Hoa Lạc Ly phụng phịu, một tay nắm lấy Hoả Diệu nhưng lại hướng tới GiangMạt Hàn, âm thanh lạnh lùng nói:” Y thuật hắn hơn ngươi, không cần ngươi vuốt ngực hắn! Làm sư huynh mà động tay động chân với sư đệ, ở trongmắt người khác, còn tưởng rằng ngươi là đoạn tụ!”

Hoa Lạc Ly thân tựa vào Tiêu Dao, đến bên tai nàng nói nhỏ:” Nếu hiện tại ngươi trưởng thành, chẳng là bị phát hiện?”

Tiêu Dao sắc mặt đỏ lên, nháy mắt hiểu được ý tứ Hoa Lạc Ly, cúi đầu, không nói gì nữa.

Giang Mạt Hàn đỡ Hoả Diệu, nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng, hiển nhiên hắncũng không nguyện ý đi nâng Hoả Diệu. Sắc mặt Hoả Diệu liền đen, vừathấy Hoa Lạc Ly tựa vào bên tai Tiêu Dao nói chuyện, liền vọt lên, dùngsức kéo qua Hoa Lạc Ly, quát:” Còn nói ta, ngươi làm sư huynh, làm saocó thể dựa vào sư đệ gần như vậy! Sư đệ cũng không phải kẻ điếc, khôngcần người dán vào lỗ tai hắn nói chuyện!”

Hai tay Tiêu Dao nhunhu đầu có chút trướng, bên người đột nhiên truyền đến một cỗ sức kéo,bị Giang Mạt Hàn kéo đi qua, “Hư, coi như chuyện không may, cứ cho bọnhọ ầm ĩ, chúng ta đi.”

Giang Mạt Hàn lôi kéo Tiêu Dao lên thuyềnmuốn từ Hắc Long đảo trở về, Tiêu Dao quay đầu nhìn Hoa Lạc Ly, trong óc hiện lên bộ dáng Hoa Lạc Ly cô đơn ngồi ở trên bàn đu, thầm nghĩ, hắnnhất định là nghĩ về Thần Y cốc.

Tiêu Dao đột nhiên bỏ ra tay Giang Mạt Hàn, kiên định nói:” Ta phải ở lại chỗ này ba ngày.”

Giang Mạt Hàn ngẩn người, có chút mờ mịt nhìn Tiêu Dao, bởi vì mâu trung Tiêu Dao mang theo tia kiên định, hắn không còn cái gì để nói nữa.

“Tiểu Lạc Ly, nghe nói sư huynh đệ ngươi đến đây?” Một cái thanh âm có chútlão mang theo hứng thú vang lên, Hoả Diệu trong lúc đó đình chỉ khắckhẩu cùng Hoa Lạc Ly.

Nhìn người một đầu tóc bạc trước mắt, Hoả Diệu chớp mắt to, nghi hoặc hỏi:” Lão nhân này là ai?”