Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 24: Bắt đầu quý trọng




Trời tối đen một mảnh nhưng trong phòng lại có đèn sáng trưng…

Tiêu Dao phiết miệng, mâu quang gắt gao nhìn chằm chằm quân cờ trên bàn cờ,quả nhiên chơi cờ không có cái gì tốt, chính mình chẳng những khôngthắng, ngược lại còn bị nghiện! Bất quá… Thật là một cái biện pháp tốtđể quên sầu!

Giang Mạt Hàn lấy tay che miệng, đánh cái ngáp rất nhỏ, động tác có vẻ thực tao nhã.

Tiêu Dao hơi hơi nheo lại ánh mắt, cảm thấy nói thầm, người có khuôn mặt đẹp làm gì cũng đẹp, chỉ đánh cái ngáp đều có thể làm cho người ta cảm giác thực tao nhã thoải mái.

Nhìn đối phương ngáp, Tiêu Dao cũng không kiềm được ngáp theo một cái, tự giễu nói:” Nguyên lai ngáp cũng là sẽ lây bệnh!”

“Tiểu sư đệ, ngươi mệt mõi sao? Chúng ta dừng ở đây đi?” Thâm âm Giang Mạt Hàn bình thản mang theo một tia dày.

“Không cần, ta nhất định phải thắng ngươi!” Sau khi hạ xuống quân đen, nàngthoáng kinh ngạc nhìn Giang Mạt Hàn, nghi hoặc nói:” Ta không có nghenhầm đi, ngươi vừa mới gọi ta tiểu sư đệ?”

Giang Mạt Hàn miệngnhấp một miệng trà, đồng thời hạ xuống một viên cờ trắng, mâu trung rấtnhanh hiện lên một tia ý cười thần bí.

Hắn giải thích nói:” Tuyrằng thời điểm ông chú đem ta thu làm đồ đệ, ta chỉ là trẻ mới được đầytháng, nhưng là ta cũng là cái đồ đệ tứ nhất của sư công, nếu là tínhtheo bối phận, ngươi cùng các sư huynh của ngươi lý ra đều gọi ta là sưhuynh mới đúng.”

Xác thực ở thời điểm Giang Mạt Hàn mới đầytháng, bọn Vân Huyền đều còn chưa vào cốc, theo thời gian hắn tuy rằnglà cuối cùng mới xuất hiện, nhưng là ấn theo bối phận, hắn cũng là đạisư huynh lớn nhất.

Trong đầu Tiêu Dao hiện lên hình ảnh một đámsư huynh của mình rõ ràng lớn tuổi hơn Giang Mạt Hàn lại gọi sư huynhGiang Mạt Hàn, khóe miệng không khỏi bị một trận run rẩy.

TiêuDao hạ xuống một viên cờ đen, thân vươn vai, nhíu mày tà cười nói:” MạtHàn sư huynh, ta rốt cục thắng ngươi một ván! Buồn ngủ quá a, ta phải đi về ngủ!”

Giang Mạt Hàn cười nhẹ nói:” Về sau hi vọng ngươi cóthể thường thường tới tìm ta chơi cờ, chính mình cùng chính mình chơi cờ kỳ thật cũng không bằng cùng người chơi cờ đến thống khoái.”

“Hảo!” Tiêu Dao sảng khoái đáp ứng, chuyển mâu nhìn về phía bàn cờ, đột nhiênnhíu mày, trầm tư thật lâu nói:” Không đúng, ta thắng, giống như có chút kỳ quái!”

Mâu quang Giang Mạt Hàn mâu quang hiện lên tia bốirối, ra vẻ trấn định nói:” Không có gì kỳ quái, mau trở về ngủ đi, tacũng mệt nhọc.” Nói xong, hắn liền vội vàng muốn thu hồi quân cờ trênbàn cờ.

“Đợi chút!” Tiêu Diêu ngăn cản trở hắn, Giang Mạt Hàn đãmuốn cầm lấy một viên cờ trắng, Tiêu Dao mạnh giật mình, dây thanh ôn cả giận nói:” Ngươi làm gì, cứ như vậy thu hồi quân cờ này?”

Giang Mạt Hàn hơi hơi nhíu mi nói:”Ta tùy ý thu.”

“Không phải! Ngươi là cố ý thu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao buồn bựcnói:” Ta tuy rằng không thắng được ngươi, nhưng là ta không cần ngươilàm cho ta thắng, ta tình nguyện vẫn thua, cũng không cần vinh quang dối trá!”

Giang Mạt Hàn nhấp mím môi, lại cái gì cũng không có nói, chính là lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao sinh khí.

“Nhìn ta làm cái gì!” Tiêu Diêu hừ lạnh nói.

Giang Mạt Hàn hơi hơi gợi lên khóe miệng, từ nhỏ đến giờ không có người dámđối với chính mình tức giận, bộ dáng Tiêu Dao đột nhiên tức giận làm cho Giang Mạt Hàn cảm thấy thực thực, loại thực này làm cho hắn cảm thấythực trân quý, hắn lại cười nói:” Kỳ thật trên mặt của ngươi nếu làkhông có bớt, hẳn là hội nhìn tốt lắm, bộ dáng ngươi tức giận thực đángyêu!”

“Cái gì?! Ngươi không cùng ta giải thích vì sao ngươi cố ýbại bởi ta, ngược lại nói này nói nọ mạc danh kỳ diệu*! Ta có thể tựmình hiểu lấy, bớt ở trên mặt ta xấu xí như vậy, khi tức giận bộ dángkhông dọa người đã là tốt lắm, làm sao có thể đáng yêu!” Tiêu Dao tứcgiận trắng mắt liếc Giang Mạt Hàn một cái.

*Mạc danh kỳ diệu: Không rõ quái lạ.

Giang Mạt Hàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hảo cười hỏi:” Nếu là ta không thuangươi, ngươi có phải hay không vẫn muốn đánh đến hừng đông, thẳng đếnkhi thắng ta mới thôi?”

Mâu quang Tiêu Dao hiện lên vẻ xấu hổ, ngoài miệng cũng không nhân đạo:”Ngươi làm sao mà biết thẳng đến hừng đông ta đều không thắng được ngươiđâu? Có lẽ bàn tiếp theo ta có thể thắng ngươi, ngươi là khinh thườngta, cho nên cố ý bại bởi ta!”

“Ta cũng không có khinh thườngngươi, ngươi lần đầu tiên chơi cờ có thể cùng ta chống lại nhiều quân cờ như vậy, cho dù là thắng, mỗi bàn ta thắng đều thực gian khổ. Ta từ lúc ba tuổi đã bắt đầu chơi cờ, ngươi vừa chơi có thể làm cho ta thắng gian khổ như vậy, không cần ra đến mười ngày, ngươi liền có thể thắng ta,nhưng là ngươi quá mức nóng vội, dù cho có thiên phú, cũng đều không thể thắng được ta, mí mắt cùng mắt của ngươi đã muốn thành một chỗ, tachẳng qua là hi vọng ngươi sớm đi nghỉ ngơi, mới có thể làm như vậy.”

Tiêu Dao bĩu môi, đối phương dạy mình chơi cờ, đến bây giờ cố ý bạibởi mình, lại đều có lý do của hắn, còn vì lấy mình là lý do tốt, làmcho mình căn bản không có cơ hội phản bác, điều này làm cho Tiêu Dao cóchút bất đắc dĩ, lại cũng có chút mờ mịt, nàng trầm giọng hỏi:” Ngươi vì sao lại lo lắng cho ta.”

Giang Mạt Hàn mỉm cười,miệng nhấp trànói:” Người tốt với ta, ta tự nhiên hội đối tốt với hắn! Cho dù hôm nayngươi có rất nhiều phiền não, nhưng là ngươi lại có thể vẫn như cũ nhớrõ ở giờ Tý tới châm cứu cho ta, ngươi đối ta hảo, ta sẽ nhớ ở tronglòng, tự nhiên cũng muốn đối với ngươi hảo.”

Tiêu Dao mặt hơi hơi đỏ lên, không được tự nhiên nói:” Ta là đại phu, tâm đại phu như chamẹ, đối tốt với bệnh hảo là trách nhiệm của ta mà thôi.”

Mâutrung Giang Mạt Hàn hiện lên một tia hứng thú, không biết vì sao, chínhmình thực thích xem Tiêu Dao tức giận hoặc là thấy bộ dáng không được tự nhiên, hắn trêu ghẹo nói:” Tâm đại phu như cha mẹ? Ý của ngươi là, đemta làm hài tử của ngươi? Kia về sau khi ta muốn ngươi châm cứu, ta cóphải hay không hét lên cha ngươi đâu?”

“Mệt ngươi nghĩ ra!” Tiêu Dao bị chọc cười, không nghĩ tới lạnh lùng như Giang Mạt Hàn cũng sẽ hay nói giỡn!

Hai người đồng thời cười lên tiếng, Giang Mạt Hàn cảm thấy đối với việc làm Tiêu Dao cười, chính mình không có coi là gánh nặng, có thể tàn sát bừa bãi cười to, rất là vui sướng.

Sau khi ngừng cười, Giang Mạt Hàn đột nhiên thực còn thật sự nói:” Nếu như ta có thể vượt qua kiếp nạnnày, ngươi liền là ân nhân cứu mạng của ta, về sau ta sẽ vẫn đối vớingươi hảo. Phía trước nghe ông chú nói, ngươi tưởng nhận thức ta làm caca, nếu như ngươi hiện tại vẫn như cũ còn muốn nhận thức ta làm ca ca,ta nguyện ý làm ca ca của ngươi, ta sẽ vẫn bảo hộ ngươi. Nếu như ngươicảm thấy lúc trước ta đối với ngươi thái độ không tốt, cho nên khôngnghĩ nhận thức ta làm ca ca cũng không có vấn đề gì, ta là sư huynh củangươi, cũng giống nhau sẽ bảo hộ ngươi, chính là xưng hô khác nhauthôi.”

Mâu quang Giang Mạt Hàn vô cùng chân thành, lúc trướcngười bên cạnh hắn luôn trả giá một số việc mà hắn thì không sao cả tấtcả đều là do thân phận cùng địa vị của hắn. Cho nên hắn cảm thấy ngườiđối tốt với hắn, đều là có mục đích riêng, nhưng là hôm nay Tiêu Daotrước mắt lại cho hắn một loại cảm giác không đồng dạng như vậy, TiêuDao là thực tâm, làm cho hắn rất muốn quý trọng.

Tiêu Dao trừngmắt nhìn hắn, không dám xác định đối phương là còn thật sự nói ra lờinày vẫn là cố ý muốn thử cái gì, Tiêu Dao hơi hơi gục đầu xuống, cực kỳnhỏ giọng hỏi:” Ngươi muốn vậy thật chăng? Ngươi không chê ta lớn lênxấu xí sao?” Ký ức của Tiêu Dao vẫn đều là mới mẻ như cũ, khi vừa cùngGiang Mạt Hàn gặp mặt, hắn liền không muốn cùng chính mình ở tại một cái viện, lý do là vì chính mình bộ dạng xấu xí.

Mâu trung Giang Mạt Hàn hiện lên mỉm cười, trầm giọng nói:” Kỳ thật có người có bộ dáng xấu xí ở bên người, có vẻ ta sẽ thực anh tuấn không phải sao?”

TiêuDao hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau khi thấy mâu trung đối phương mang ýcười, mới hiểu được đối phương lại nói giỡn, nàng có chút không quen với Giang Mạt Hàn lạnh như băng đột nhiên trở nên tốt như vậy, nàng khôngcó nói nữa, mà là có vẻ quẫn bách lảo đảo trốn ra khỏi phòng Giang MạtHàn.

Giang Mạt Hàn nhìn bộ dáng Tiêu Dao lảo đảo rời đi, cũngkhông có đi ngăn cản, mà là cười khổ lắc lắc đầu, ngay từ đầu chính mình ngay đối với hắn quá mức lạnh như băng cùng không hữu hảo, hiện tại đột nhiên tốt như vậy ngay cả mình đều thật không ngờ, lúc trước chính mình luôn cự nhân ở ngoài ngàn dặm, lại không nghĩ rằng cũng có một ngày sẽlấy lòng như vậy đối với người khác, chẳng những là Tiêu Dao bị dọa đến, nhớ tới lúc nãy mình nói ra những lời này, chính bản thân mình đều cóchút bị dọa đến.

Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một đạo hồng ảnh, Giang Mạt Hàn sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:” Hoa Lạc Ly!”

Hồng ảnh đột nhiên vào phòng, tốc độ rất nhanh, một lát liền đứng ở bênngười Giang Mạt Hàn, khinh công Hoa Lạc Ly là cao nhất trong Thần Y cốc, đã muốn đến ảo ảnh cảnh giới, hắn lộ vẻ tà mị cười xấu xa, mâu quangđổi tới đổi lui tìm tòi nghiên cứu ở trên người Giang Mạt Hàn, “Đườngđường là thái tử Giang Vực Quốc lại muốn nhận thức một cái đệ đệ xấu xí, đúng là một chuyện ngạc nhiên!”

Giang Mạt Hàn sắc mặt trầm xuống, lạnh như băng nói:” Nghe lén người khác nói chuyện, cũng chỉ có tà giáo các ngươi mới làm!”

Hoa Lạc Ly tà mị cười nói:” Người tà giáo tuy rằng không phải là anh hùnghào kiệt, nhưng là bọn hắn ác chính là ác, không cần dùng thiện lương để nguỵ trang bên ngoài, Không giống triều đình các ngươi, lục đục vớinhau, ngươi lừa ta gạt, người người đều ngụy quân tử!”

“Ngươi vào phòng là muốn tìm ta cãi nhau?” Giang Mạt Hàn sắc mặt đen xuống, tuyrằng lời nói của Hoa Lạc Ly thực khó nghe, nhưng là chính mình cũng từng nghĩ như vậy, chính mình làm sao không thể ác với cuộc sống trong cung.

Hoa Lạc Ly rõ ràng thấy trong mắt Giang Mạt Hàn một tia ảm đạm, cũng khônglại nói nhiều lời châm chọc, ngược lại nghiêm túc nói:” Ta xin khuyênngươi tốt nhất không cần thay đổi quá nhanh, vật nhỏ kia cũng không cónăng lực nhận thức cường như vậy! Bởi vì không có cha mẹ, hơn nữa trênmặt hắn có bớt, khiến cho hắn luôn luôn thiếu khuyết cảm giác an toàn,cho nên ngươi tốt nhất không phải nhất thời ý nghĩ nóng lên sẽ đối hắnhảo, hi vọng ngươi đối với lời hôm nay sẽ đối với hắn phụ trách! Bằngkhông, một khi hắn đã quen việc ngươi đối tốt với hắn, đột nhiên ngươilại không tốt sẽ làm cho hắn thương tâm, lúc đó ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!”