_ Vương phi cầu kiến thưa người. - Lí công công bên cạnh hoàng thái hậu bẩm báo.
- Mau cho vào.
Hoàng thái hậu liền nói, bà sáng giờ cố tình chờ cô bồi mình nói chuyện. Nhìn thân ảnh kiều diễm bước vào, ừ, Lãnh Nam đúng là có con mắt chọn
thê tử.
- Thần tham kiến hoàng thái hậu.
Mạc Hi thấy ánh mắt nhìn từ đầu đến chân mình của hoàng thái hậu thì hơi rợn người, có phải hôm nay cô ăn mặc không hợp ý bà không, nhưng khi
thấy bà gật đầu mỉm cười tỏ ý hài lòng mới buông lỏng người, thở phào.
- Hi nhi, mau lại đây cho ai gia xem nào. Con sức khỏe không tốt, sau
này cũng không cần hành lễ với ta, rảnh thì vào đây bồi ta nói chuyện,
ta ở đây vô cùng buồn chán.
Bà nắm tay Mạc Hi ngồi xuống, sau đó sai người đi lấy chút bánh ngọt cho cô. Nhìn dĩa đồ ăn trước mắt, cô nhẹ nhàng bóc một miếng bỏ vào trong
miệng, sau đó mặt liền tươi tỉnh hẳn, đúng là hoàng cung, đến cả cái
bánh cũng ngon như thế. Cô vẫn chậm rãi ăn, nhưng lần này đồng thời là
hai cái trong miệng.
- Có phải Lãnh Nam không cho con ăn hay không?
Hoàng thái hậu vừa nói xong thì bên đây cô đã bị sặc, sao có thể trách
bà được, nhìn cô ăn như hổ đói thế mới ân cần hỏi han. Cô uống một ngụm
nước lớn, sau đó nhẹ thở ra, quay qua mỉm cười với bà.
- Tại bánh ở đây của người rất ngon a.
- Vậy hồi ai gia sai người đem qua phủ vương gia cho con ha.
Hoàng thái hậu đã nói như vậy, cô sao có thể từ chối được chứ, liền gật đầu vui vẻ, sau đó bên tai liền nghe công công la to.
- Hoàng hậu giá lâm.
Mạc Hi nghe vậy liền đứng lên làm hoàng thái hậu phải bật cười, con bé
này chính là sợ người lớn của Lãnh Nam không ưa mình. Hoàng hậu bước
vào, thấy cô hành lễ nhưng mặt lại căng thẳng như ra chiến trường thì
liền đỡ cô đứng lên, sau đó quay qua hành lễ với bà.
- Ta nghe con đang ở bên chỗ hoàng thái hậu nên đã qua đây.
Hoàng hậu sáng giờ chờ cô, nhưng chính là chịu không nổi nữa mới đi qua
đây, dù sao ba người nói chuyện vẫn vui hơn hai người. Nhìn Mạc Hi một
thân hoàng bộ, không khoa trương, chỉ giản đơn nhưng vô cùng quý phái
càng làm người cưng chiều cô hơn.
- Nếu hai người buồn chán vậy, con kể chuyện cười cho hai người nghe.
Mạc Hi thích thú đứng lên trước ánh mắt nghi vấn của bà và người, sau đó mới tằng hắng giọng kể.
- Vào một ngày đẹp trời, có một con cá sấu con lại khóc với cá sấu cha
rằng: “Cha ơi, có đứa kêu con là con thằn lằn. Cha phải đi xử nó giùm
con.”. Cá sấu cha nghe vậy liền tức tối đi kím người sỉ nhục con mình.
Cuối cùng hai người biết chuyện gì xảy ra không?
Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu lắc đầu, các cung nữ cùng công công đứng gần đó cũng chăm chú vào câu chuyện của cô.
- Cuối cùng cá sấu cha nằm trong bụng một con trăn to quát lên với con cá sấu con: “Sao mày nói với tao nó là con giun.”. Haha
Ngày hôm đó, cả cung của hoàng thái hậu rộ lên tiếng cười vui vẻ hiếm
thấy. Mạc Hi cứ như con nít, hết kể chuyện cười, lại đi giả dạng người
khác, đem lại không biết bao nhiêu điều ngạc nhiên cho hoàng thái hậu và hoàng hậu. Cô bên đây đang diễn trò thì thấy hoàng hậu mỉm cười, nhưng
trong ánh mắt lại mang vẻ buồn mất mác.
- Hoàng hậu, người không vui à? Hay người không thích, vậy để con kể chuyện khác cho người nghe.
Hoàng hậu, người nhìn Mạc Hi rồi lắc đầu, khẽ vuốt đầu cô.
- Có con ở bên Lãnh Nam như vậy, ta cũng cảm thấy an tâm rồi.
Người đứng dậy, bắt đầu kể một câu chuyện cổ xưa, nhưng lại là ác mộng những đêm tối của bà.
- Ta lúc đó chỉ là một quý phi trong cung, nhưng rất may mắn đã mang
long thai, không chỉ vậy đồng thời hạ sanh một trai một gái. Người
thường xuyên chăm sóc ta là Hiền quý phi, cũng chính là mẫu thân của
Lãnh Nam, nàng ấy hiền lương, thục đức, không tranh chấp, nên được hoàng thượng thương yêu, sau đó đã đem đến cho ngài một bé trai, nhưng không
hiểu vì sao, nàng ngày hôm sau liền…
Hoàng hậu cảm thấy tim mình nghẹn lại, người chị em tốt của người.
- Có nghĩa là mẫu thân của Lãnh Nam không phải là kiệt sức mà chết? – Mạc Hi nhíu mày.
- Hiền quý phi rất khỏe mạnh, khi sinh Lãnh Nam ra, khuôn mặt vẫn còn
hồng hào, ăn uống rất tốt. Ta và hoàng thượng vô cùng cưng chiều Lãnh
Nam, chỉ sợ hắn thiếu tình thương, nhưng thật không ngờ, sức khỏe hắn vô cùng yếu, cuối cùng thái y chuẩn rằng bị trúng độc từ trong bụng mẹ,
không có thuốc giải, Phiêu hồn tán. – Hoàng hậu rơi vào thâm trầm - Một
hôm, vào đúng sinh thần thứ năm, có lão tu sĩ đắc đạo đi ngang qua hoàng cung, nói rằng Lãnh Nam rất có tố chất nên nhận hắn làm đệ tử.
Cô chăm chú lắng nghe, thì ra hắn bị Phiên hồn tán, loại độc từ từ thấm
sâu vào cơ thể, dày vò nạn nhân, sau cùng làm cho linh lực người đó chạy loạn, không kiềm hãm được sẽ bay ra ngoài, phá nát cơ thể. Nắm chặt
tay, cô cảm giác như trái tim đang bị ai bóp chặt.
- Năm mười lăm tuổi, Lãnh Nam được xuống núi. Ngày hôm đó, thật sự là
một ngày kinh hoàng. Lãnh Nam cùng nhi tử ta, Đường Lãng Tô cũng từng là thái tử năm đó, đi săn bắn. Ta trong cung bỗng cảm thấy lo lắng, sau đó từ đâu một con bồ câu bay vào mang theo một tờ giấy, nói rằng nhi tử ta mới săn được một con heo rừng, muốn cùng ta đến chung vui. Ta nghĩ thật kì lạ, nhưng phía sau gáy liền truyền cảm giác đau đớn rồi ngất đi. Tới khi tỉnh dậy, trước mặt ta là hàng ngàn tên áo đen đang muốn dồn ta,
Lãnh Nam và Tô nhi xuống vách núi. Tô nhi vì bảo vệ ta, đã rơi xuống
vách núi.
Mạc Hi nhìn hoàng hậu bình tĩnh kể lại câu chuyện, nhưng trong ánh mắt đang gờn gợn cơn sóng thương tâm.
- Lãnh Nam cũng vậy mà đột phá linh lực tím, giết chết không biết bao
nhiêu tên, cho tới khi hoàng thượng tới kịp, trên người hắn chi chích
vết thương, nhưng vẫn là một thân bảo vệ ta. Từ đó, Lãnh Nam càng chú ý
đến tâm trạng của ta hơn, mỗi lần từ bên ngoài về đều mang cho ta rất
nhiều thứ, ta cũng xem hắn như con ruột của mình mà thương yêu. Lần này
có con, con phải chăm sóc nó thay ta.
Hoàng hậu nắm lấy tay cô, mỗi lời đều có ý tứ quan tâm đến Đường Lãnh
Nam. Cô gật đầu, quá khứ của anh thì ra vô cùng tồi tệ, nhưng từ sau
này, ai dám đụng vào hắn, chính là chạm tới Mạc Hi cô, kết cuộc cũng chỉ có đường chết.