Đường Lãnh Nam lập tức phân phó người, một tay ôm Mạc Hi vào lòng, một tay cầm kiếm chém giết. Cô thản nhiên quan
sát tình hình, những tên này đối với sát thủ cấp cao còn thua xa, lâu
lâu lại hỗ trợ anh tiêu diệt. Cho tới khi số thích khách chỉ còn lại một ít, anh mới an tâm để thị vệ xử lí, còn mình ôm cô đi vào trong vòng
bảo vệ.
Đột nhiên, một tên từ đâu bay đến bên người hoàng hậu, vung kiếm, làm
mọi người không đỡ kịp, chỉ nghe một tiếng la to phát ra. Sau vài giây,
mọi người lại thấy tên đó ngã xuống bất tỉnh, còn người đứng chắn trước
mặt hoàng hậu không ai khác chính là vương phi, khăn che mặt cũng bị cô
kéo xuống từ lúc nào, để lộ một khuôn mặt tuyệt sắc. Cô đứng đó băng
lãnh, cường đại làm mọi người nhất thời chấn động, rồi nghe giọng nói
lạnh lùng từ cô.
- Đem tên này giam vào đại lao tra khảo, tuyệt không để hắn chết.
Đám thị vệ ngẩn người rồi nhanh chân thực hiện theo, giọng cô uy quyền
như thế, ai lại dám trái lệnh chứ. Mạc Hi quay người lại, cung kính nói.
- Hoàng hậu, người không sao chứ?
Hoàng hậu lúc này cũng ngẩn người vì vẻ tuyệt mĩ của cô, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tay run run nắm lấy tay cô.
- Cảm ơn con. Ta không sao. Hoàng thượng!
Bà quay qua nhìn hoàng thượng, ông khẽ gật đầu rồi nói.
- Hôm nay mọi người cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, tránh làm phiền vương gia và vương phi động phòng.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Mọi người cung kính khom người, đợi hoàng thượng đi rồi mới từ từ cáo
biệt nhau, duy chỉ có Mạc Hi là thần sắc hơi đen một chút, các gì mà
tránh làm phiền vương gia và vương phi động phòng chứ. Thật ra, dù kiếp
trước cô mười tám tuổi, nhưng hiện bây giờ, thân xác này chỉ mới có mười ba tuổi thôi, như vậy chẳng phải là sẽ bị cho vào tội cưỡng hành vị
thành niên sao.
Đường Lãnh Nam thấy Mạc Hi suy nghĩ rồi nhíu mày thì liền buồn cười, ôm nhẹ cô vào lòng.
- Ta sẽ đợi nàng. Không cần lo lắng như vậy.
Mạc Hi khẽ rung động rồi cũng vòng tay ôm lấy anh, đợi cô đủ tuổi, đợi
cô nguyện ý liền giao cho anh tất cả. Tối đó, hai người ôm nhau ngủ, lần đầu đi vào giấc ngủ say.
Đường Lãnh Nam chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon cả, anh lúc nào cũng
đối đầu với những âm mưu, những cơn đau, nhưng đêm qua có cô trong lòng, mọi thứ thật yên bình làm sao. Nhìn người con gái trước mặt, anh hôn
nhẹ lên trán cô rồi bước xuống giường chỉnh chang y phục, sau đó sai
người làm điểm tâm.
- Ưm… - Mạc Hi cảm thấy trống trải liền quơ tay tìm kím, suy nghĩ gì đó
rồi nhích lại, cho tới khi Đường Lãnh Nam rửa mặt xong, quay qua nhìn đã thấy cô muốn rớt ra khỏi giường, liền đi lại bế cô lên, đặt cô lại vào
bên trong. Anh bật cười, nhưng anh đâu có ngờ rằng, cô vì thiếu hơi ấm
của anh mới như vậy.
- Hi Hi, trời sáng rồi, mau dậy thôi. Ta kêu người làm điểm tâm cho nàng rồi.
Anh giúp cô rửa mặt, sau đó cẩn thận búi tóc cho cô. Hôm qua anh sai thủ vệ bên cạnh mình, đi may nhiều bộ cẩm phục màu vàng, liền lấy ra mặc
lên cho cô. Hai người vẫn còn đang tình tứ bên nhau thì nha hoàn liền
chạy lại báo tin, thánh chỉ tới nhà.
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, vụ việc đêm qua đã làm kinh động đến vương gia và vương phi, nên hôm nay không cần vào cung diện
kiến. Ngày mai liền vào thỉnh an hoàng thái hậu và hoàng hậu. Khâm
thưởng.
Công công sau khi truyền lệnh, liền xin phép ra về, cũng không dám làm phiền vương gia và vương phi nghỉ ngơi.
- Ta muốn ra ngoài chơi. – Mạc Hi lắc lắc tay Đường Lãnh Nam.
- Vậy ta bồi nàng đi.
Mọi người trên đường đều dừng cước bộ lại, trước mắt họ chính là một đôi tiên đồng ngọc, người nam một thân hoàng bộ hết kéo người đi cùng qua
chỗ này lại kéo qua chỗ kia, người nữ kia mang vẻ đẹp lạnh lùng nhưng
khi nói chuyện với người bên cạnh liền ôn nhu cưng chiều.
Mạc Hi là lần đầu được ra đường phố chơi, trước giờ cô chỉ toàn Kim Kim
lên núi hái thuốc, nên vô cùng vui vẻ chạy loạn, cho tới khi mỏi chân
mới kéo anh vào quán trà gần đó, nhưng còn chưa ngồi ấm bàn thì bên tai
liên nghe tiếng quát tháo.
- Hết chỗ? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói với bổn đại gia ta câu đó?
- Thưa Trương đại thiếu gia, thật sự… A… - tiểu nhị còn chưa nói xong
liền bị tên đại thiếu gia gì đó đánh lăn vào bên trong quán, sau đó đùng đùng đi vào, thấy chiếc bàn cuối cùng bị Mạc Hi chiếm đóng thì vô cùng
tức giận, nhưng nhìn mĩ nhân bên cạnh liền hào hứng bước lại.
- Mỹ nhân, nàng thật là đẹp nha. Không thì về làm thiếp của ta, ta nhất
định sẽ chăm sóc nàng thật tốt. – Ánh mắt như hổ rình mồi cứ dán chặt
lên người Đường Lãnh Nam, Mạc Hi cố nhịn cười nhưng đồng thời cũng hơi
tức giận, bộ hắn ta không thấy anh đang đằng đằng sát khí sao.
Thật ra, trước khi đi ra ngoài, Mạc Hi giả nam trang cho tiện lợi mà bay nhảy, sau đó không biết vì sao mà cô lại muốn thấy Đường Lãnh Nam một
lần giả nữ nhân. Lần đầu gặp mặt, cô đã trách ông trời tại sao lại để
anh làm nam nhân, vẻ đẹp của anh thuộc về nữ nhân mới đúng. Đường Lãnh
Nam lúc đầu mặt đen lại, nhất quyết sống chết cũng không chịu, nhưng do
cô cứ bày khuôn mặt chút nũng nịu, chút thì rưng rưng mắt làm anh không
chịu nổi mà gật đầu, nên bây giờ mới có tình hình bây giờ.
Đường Lãnh Nam tay nắm chặt, thật sự rất muốn chém chết tên kia, nhưng
lại bị Mạc Hi vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, ý bảo bây giờ anh ra mặt sẽ không tiện liền thu lại vẻ muốn giết người kia, thản nhiên ngồi uống trà. Còn cô thì lạnh lùng nhìn tên đại thiếu gia đó.
- Đến cả thê tử của ta mà ngươi cũng dám chọc. Ngươi chán sống à?
Trương Nhất Nghiên nhìn qua người bên cạnh, bỗng tim hắn còn đập mạnh
hơn cả khi thấy mỹ nhân, nhìn bộ dạng như vậy, không nói hắn còn tưởng
rằng là nữ nhân. Đường Lãnh Nam thấy hắn ngẩn ngây người nhìn Mạc Hi
không chớp mắt liền lạnh trong người, cố tình làm đổ tách trà nóng lên
tay hắn, làm hắn la toáng lên.
- Nóng quá! Ngươi dám! Hôm nay ngươi phải về hầu hạ bổn vương, người đâu mau bắt ả lại.
Các thị vệ đi theo Trương Nhất Nghiên nghe lệnh lập tức bay lại chỗ
Đường Lãnh Nam, nhưng còn chưa kịp đụng tới người thì liền thấy Mạc Hi
ôm anh vào lòng, tay còn lại quạt một cái đã thổi bay hết bọn chúng kể
cả Trương Nhất Nghiên.
- Đã bảo không được đụng vào thê tử của ta.
Mạc Hi gằn từng chữ trong cuống họng, ánh mắt như ma vương muốn lấy mạng bọn họ làm cho chúng sợ đến nỗi run lẩy bẩy.
- Ngươi… ngươi chờ đó. Ta sẽ về nói lại với phụ thân. Các ngươi chờ đi chết đi.