Thực ra một mình Bàng Phi cũng có thể ứng phó được, gọi An Dao đi cùng, chỉ là để cảm thấy an tâm hơn thôi.
Trêи đường đi, An Dao chủ động nhắc tới La Lượng, cũng thừa nhận những ngày này cô đều ở cùng La Lượng: “Tôi biết nói chuyện này với anh bây giờ không thích hợp, nhưng tôi không muốn lừa gạt anh, cũng không muốn giấu giếm anh điều gì.”
Tay cầm vô lăng của Bàng Phi run lên, anh thà để An Dao đừng nói gì cả.
Con người vô cùng kỳ lạ, trước đây luôn hy vọng An Dao chuyện gì cũng đều có thể nói ra, không cần che giấu, bây giờ khi cô ấy thật sự làm như vậy, chính bản thân lại hy vọng cô ấy đừng nói ra điều gì hết.
Xét cho cùng, vẫn là không muốn chấp nhận chuyện An Dao với La Lượng ở bên nhau, nhưng có thể trốn tránh đến bao giờ chứ?
Bàng Phi im lặng một lúc, mỉm cười để giảm bớt sự ngượng ngùng.
An Dao cũng giống như Bàng Phi, trong lòng nhiều hơn là sự bất an.
Chuyện La Lượng cầu hôn cô, rất nhiều lần muốn nói ra, nhưng lời nói tới bên miệng rồi, lại không thể nói ra được.
Bàng Kim Xuyên hôn mê bất tỉnh, sức khỏe Bàng Yến vẫn chưa hoàn toàn bình phục, chuyện trong ngoài nhà đều dựa vào một mình Bàng Phi, chính mình lại đưa ra yêu cầu ly hôn vào lúc này, có phải là quá bạc tình không.
Thôi bỏ đi, vẫn là chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Đối với chuyện La Lượng cầu hôn, đến bây giờ An Dao vẫn còn bối rối.
Vốn dĩ cô tìm La Lượng để nói về chuyện khu nội thành cũ và ngôi nhà mới bị sụp đổ, ai ngờ La Lượng đột nhiên lại cầu hôn cô.
Hiện trường buổi cầu hôn được La Lượng chuẩn bị rất kỹ lưỡng, khi album ảnh ghi lại những kỷ niệm bên nhau của hai người được chiếu lên màn hình lớn, những chuyện cũ giấu trong lòng An Dao được khơi gợi ra.
Những kỷ niệm đẹp ở cùng La Lượng là những kỷ niệm mà cô quyến luyến nhất, trân quý nhất, cũng vào lúc này, La Lượng đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho lời hứa hẹn vào tay cô.
Cô đồng ý lời cầu hôn của La Lượng một cách mơ hồ, sau đó chờ cô phản ứng lại, vội vàng tháo nhẫn ra, trả lại cho La Lượng.
Cô không biết rốt cuộc bản thân xuất phát từ tâm lý gì mà tháo chiếc nhẫn đó ra, sợ Bàng Phi phát hiện sao, hay là sợ không thể cho La Lượng một lời hứa?
Hình như đều có, lại hình như đều không có.
Tóm lại, trong lòng An Dao vô cùng mâu thuẫn.
La Lượng nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói nhẫn đã đeo lên rồi, coi như cô đã nhận lời, nhưng mà anh ta sẽ An Dao thời gian để giải quyết mối quan hệ với Bàng Phi.
Chờ đến lúc An Dao ngồi trêи xe để về nhà, mới nhớ tới mục đích hôm nay tới tìm La Lượng, thực đáng sợ, La Lượng đã thay đổi mục đích của cô, mà cô không hề hay biết.
Ở bên La Lượng mấy ngày này, thật ra cũng là vì chuyện của khu nội thành cũ và nhà mới bị sập, nhưng bị La Lượng gián đoạn hết lần này tới lần khác, An Dao không có một chút hứng thú gì với chuyện kết hôn cả.
Những lời này cô cũng chưa nói với Bàng Phi, bởi vì cô không biết nên mở miệng như thế nào.
Nói là cùng nhau chăm sóc ba, thực ra đều là Bàng Phi làm, An Dao chỉ ngồi một bên.
Dù sao cũng là ba của Bàng Phi, có rất nhiều chuyện không tiện, cô chỉ có thể ngồi đó, có thể rót nước, mua cơm gì đó.
Trong lúc đó điện thoại An Dao đổ chuông mấy lần, là La Lượng gọi tới, An Dao đều cúp máy.
“Ting dong!”
Là tin nhắn của La Lượng: ‘Dao Dao, làm sao vậy, không tiện sao?’
An Dao trả lời: ‘Hôm nay em có chút việc, hôm khác đi thử váy cưới nhé, em xin lỗi, khiến anh phải chờ lâu như vậy.’
La Lượng nhìn nội dung tin nhắn, cơ trêи mặt nổi lên, vẻ mặt trở nên dữ tợn đến dọa người.
Anh ta không thể đoán được, An Dao không tới, khẳng định là vì Bàng Phi.
Em xin lỗi…
Giữa anh ta và An Dao không ngờ lại có lời nói khách sáo như vậy xuất hiện.
Có lẽ ngay cả An Dao cũng không phát hiện ra, thái độ của cô đối với La Lượng càng ngày càng lạnh nhạt, ngược lại thái độ đối với Bàng Phi, càng ngày càng thân thiết.
Bản thân cô cũng không để ý, nhưng La Lượng lại nhận ra, điều đó làm cho anh ta vô cùng tức giận, bản thân lại để thua một kẻ vô dụng sao, không đời nào, anh ta tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.
Cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, La Lượng lại lần nữa gọi điện thoại cho An Dao.
An Dao thấy không thể trốn được nữa, đành phải ra bên ngoài nghe máy.
La Lượng nói: “Dao Dao, vốn dĩ không muốn nói cho em biết, nhưng nghĩ đi nghĩ cảm thấy không nói với em thì không ổn. Thực ra hôm nay anh định chuẩn bị cho em một bất ngờ, em còn nhớ cô Mao chứ, anh tìm được cô ấy rồi, vốn dĩ định hôm nay cùng em đi hỏi thăm cô Mao, hơn nữa anh cũng nói với cô Mao rồi, cô ấy còn đặc biệt chuẩn bị món ăn ngon để chiêu đãi chúng ta đấy.”
“Nếu như em không đi, anh cũng không biết nói với cô Mao như thế nào. Hơn nữa bây giờ sức khỏe của cô ấy vô cùng không tốt…”
Cô Mao là một vị ân sư của An Dao, có thể nói, có sự trợ giúp của cô Mao, mới có một An Dao kiên cường nghị lực như ngày hôm nay.
An Dao biết chuyện của An Kiến Sơn với Tào Tú Nga vào lúc cô đang học đại học, từ nhỏ đã hiểu chuyện nên áp lực đè nén trong lòng An Dao vô cùng lớn, bởi vậy ảnh hưởng đến việc học của cô, là cô Mao kiên nhẫn dạy cô, giống như người nhà cho cô tình yêu thương và động viên vậy, mới có thể đưa An Dao ra khỏi những tháng ngày đen tối nhất.
Sau khi tốt nghiệp An Dao phải đi làm một khoảng thời gian, mỗi ngày đều bận rộn, cũng không có tiền đồ gì, cũng là cô Mao động viên cô khởi nghiệp.
Lúc sau bởi vì chuyện của nhà hàng, cô lại bận rộn không biết ngày đêm, chờ đến khi nhà hàng đi vào quỹ đạo, lúc cô về trường thăm cô Mao, thì lại nhận được tin cô Mao vì tình hình sức khỏe mà nghỉ việc rồi.
Mấy năm nay cô cũng hỏi thăm tin tức cô Mao khắp nơi, nhưng vẫn luôn không có tiến triển, bây giờ nghe La Lượng nhắc tới cô Mao ân sư ngày xưa, cô vô cùng kϊƈɦ động. Lại nghe nói sức khỏe cô Mao không được tốt, trái tim của An Dao đã bay đi từ lâu.
“Sức khỏe cô Mao trước nay đều rất khỏe mạnh, sao lại không tốt được?”
La Lượng đầu dây bên kia cười nói: “Dù sao cũng tuổi này rồi, người già rồi, bệnh tật cũng phải tới. Dao Dao, anh nói với em những điều này, không phải muốn gượng ép hôm nay em nhất định phải cùng anh đi thăm cô Mao, chỉ là muốn nói cho em biết, khi người ta già rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Nói là không muốn gượng ép, nhưng thực tế chính là như vậy.
An Dao một lòng quan tâm đến sức khỏe của cô Mao, nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cô không biết nên nói như thế nào với Bàng Phi mới không để anh hiểu nhầm.
“Cô đi đi, có tôi chăm sóc rồi.” Bàng Phi không phải cố tình nghe lén, chỉ là trùng hợp đi ngang qua, nghe được mấy câu mà thôi.
An Dao vội vàng cúp điện thoại, sắc mặt có chút ngượng ngùng: “Tôi…”
“Đi đi, ở đây có tôi chăm sóc cho ba rồi.” Bàng Phi rất rộng lượng nói.
An Dao “Ừm” một tiếng, cúi đầu rời đi.
Trời vẫn chưa tối, An Dao vẫn tới bệnh viện, còn mang theo chăn cho Bàng Phi.
Lúc đó Bàng Phi đang dựa vào mép giường nghỉ ngơi, cảm giác được trêи người có cái gì đó nhẹ nhàng rơi xuống, theo bản năng mở mắt, sau đó liền thấy An Dao đang đắp chăn cho mình.
Anh hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
“Từ chỗ cô Mao về sớm một chút, muốn về làm chút chuyện, liền tới đây xem.” An Dao kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống.
Bàng Phi nói: “Vậy sức khỏe của cô Mao vẫn ổn chứ?”
“Chỉ là bệnh người lớn tuổi hay mắc phải thôi.”
Nhất thời không có gì để nói, bầu không khí trở nên có chút gượng gạo.
An Dao cũng không biết vì sao bản thân cô lại muốn tới đây một chuyến, lúc cô chưa tới, trong lòng cứ suy nghĩ vấn vương, khi tới đây rồi trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn.
Còn về nguyên nhân, cô nghĩ là cô sẽ không nói bất kỳ lời nào với Bàng Phi cả.
Xế chiều Bàng Yến tới thay ca, bảo hai người về nhà nghỉ ngơi.
Vẫn là Bàng Phi lái xe, An Dao ngồi ở ghế phụ, túi xách trong người rơi xuống, túi không khóa, một chiếc hộp màu đỏ rơi ra.
Đó là hộp nhẫn.
Lúc kết hôn Bàng Phi với An Dao không có mua mấy thứ này, vậy chỉ còn một khả năng, chiếc nhẫn trong hộp này, là do La Lượng tặng An Dao.
Chuyện nghe từ phía Thời Phong, với chính mắt mình nhìn thấy lại là một cảm nhận khác.
Vì tránh để cho An Dao tỉnh lại nhìn thấy hộp nhẫn này hai người lại bối rối, Bàng Phi đã nhặt chiếc hộp lên nhét vào túi An Dao.
Dọc đường đi trong đầu đều là hình ảnh tưởng tượng, An Dao với La Lượng đã phát triển tới trình độ nào rồi, La Lượng đã cầu hôn An Dao chưa…
Còn An Dao, chuyện khu nội thành cũ với nhà mới bị sụp cô ấy cũng biết, vì sao vẫn cùng La Lượng ở bên nhau, chẳng lẽ ở trong lòng cô ấy, yêu một người là có thể không màng tới chuyện gì hay sao?
“Ừm… Đến rồi sao?” An Dao mê man mở hai mắt, sắc mặt đầy mỏi mệt.
Cô xuống xe, Bàng Phi nhìn theo bóng dáng của cô, đột nhiên không lý do gọi một tiếng: “An Dao.”
An Dao dừng chân lại, không rõ lý do nhìn anh, chờ anh tiếp tục nói tiếp.
Bàng Phi do dự một lát, lời nói đến miệng rồi lại nuốt lại: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Thực ra Bàng Phi muốn hỏi An Dao còn yêu La Lượng nữa không, nhưng lại sợ nhận được đáp án bản thân không thể chấp nhận, nên đành không hỏi nữa.
Bây giờ ba vẫn đang hôn mê bất tỉnh, bản thân nên tập trung hơn vào việc điều tra nhà họ La, chứ không nên bận tâm vào mấy chuyện tình cảm này.
Chuyện tình cảm nên là hai bên tự nguyện, không thể cưỡng ép, tất cả nên để thuận theo tự nhiên.
“Anh Bàng, dấu vết tên La Lượng kia thực sự rất sạch sẽ, không bắt được bất kỳ điểm yếu nào.”
“Đã một tuần trôi qua, chúng ta đã kiểm tra hết một lượt tất cả công ty bất động sản La Thị rồi, thật sự không tìm ra chứng cứ chứng minh họ có vấn đề.”
Thời Phong với Cục điều tra Hình sự tới báo tin xấu.
Bàng Phi đoán trước nhà họ La khó đối phó, nhưng không ngờ rằng lại khó như vậy.
Một chút manh mối cũng không có, đương nhiên là không thể, chỉ có thể nói là bọn họ biết cách làm việc, xử lý việc không để lại chút dấu vết nào.
Càng như vậy, càng chứng minh nhà họ La lợi hại đến mức nào, không biết có bao nhiêu người bao bọc, muốn động vào ngọn núi lớn nhà họ La này, sợ là cần phí một chút sức lực.
Một ngày, một tháng, một năm, hay là mười năm, Bàng Phi cũng sẽ theo đến cùng!
“Anh Bàng, chú Bàng sao rồi?” Thời Phong quan tâm hỏi.
Bàng Phi lắc đầu thở dài: “Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại là rất thấp.”
Trêи thực tế, bác sĩ nói nếu như có thể khôi phục tốt, nhanh thì một tháng, chậm thì nửa năm, Bàng Kim Xuyên sẽ tỉnh lại, sở dĩ không nói với Thời Phong, là vì sợ anh ta không kín để lộ ra ra ngoài.
Một khi ba tỉnh lại, hành vi của La Lượng sẽ bị bại lộ, tránh cho La Lượng biết tin ba có dấu hiệu tỉnh lại, sẽ không tấn công ba.
Vì sự an toàn của ba, Bàng Phi vẫn nên cẩn thận một chút.