Cực Phẩm Rể Quý

Chương 73: Có ý định thu nạp Bàng Phi




Chờ đối thủ đầu hàng không khả thi, vậy thì phải chủ động phát động tiến công, anh vẫn không tin, đường đường là đội trưởng bộ đội đặc chủng quân khu Đông Nam, vậy mà lại không thể đối phó được với một người lính đã xuất ngũ.

Những tên cứng đầu bị anh thuần phục đã quá nhiều rồi, càng cứng đầu khó đối phó thì anh càng thích.

"Lộc cộc lộc cộc." Thiệu Thịnh đi vào căn phòng trong suốt, chỉ thấy Bàng Phi vẫn nhắm chặt mắt lại, không động đậy chút nào, thậm chí anh còn ngờ ngợ không biết có phải là Bàng Phi đã ngừng thở rồi hay không.

Tiếng "bụp", Thiệu Thịnh đập tay thật mạnh lên bàn, phát ra âm thanh vô cùng vang dội: "Tên kia, anh không định phối hợp với tôi sao?"

"Mười hai mạng người, bấy nhiêu đó thôi đã đủ để anh ngồi tù cả đời rồi."

"Người nhà của anh sẽ làm thế nào đây?"

"Người vợ xinh đẹp của anh sẽ thế nào đây?"

Bàng Phi chớp mắt hai lần, hai tròng mắt tôi đen từ từ mở ra, đối diện với ánh mắt của Thiệu Thịnh, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không có chút biểu cảm nào, không hề sợ hãi, không hề phẫn nộ, cũng không hề có sự nghi hoặc...

Sự bình thản, yên lặng của con người này không giống một người bình thường chút nào.

Đã nhập ngũ nhiều năm như vậy rồi, đã gặp rất nhiều những kẻ cứng đầu, lồi lõm, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên nhìn thấy người kì quái như vậy.

Thiệu Thịnh trong lòng đã sinh ra một chút sự thích thú đối với Bàng Phi, anh kéo chiếc ghế tựa ở đối diện Bàng Phi và ngồi xuống một cách rất vui vẻ, gõ tay lên mặt bàn: "Nói cho tôi biết, anh và thời đó...thời...tảng đá, vì sao các anh lại biết được tăm tích của những người phạm tội? Và vì sao lại xung đột với bọn họ?"

Bàng Phi không quên trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, cho dù là phải bỏ bộ quân phục xuống thì anh cũng vẫn là quân giải phóng của nước Hoa Hạ.

Anh luôn khắc cốt ghi tâm câu nói của thủ trưởng: Sở dĩ những người lính được mọi người tôn trọng không phải là vì bộ quân phục trêи người họ mà là bởi trọng trách và trách nhiệm mà họ gánh trêи vai.

"Tôi đã vô tình phát hiện ra, trước kia tôi là một người lính, đối phó với những phần tử phạm tội là lí tưởng, là những việc phải làm." Bàng Phi nới với vẻ mặt không chút thay đổi.

Thiệu Thịnh đập tay thật mạnh lên bàn một cái: "Anh còn biết bản thân mình là một người lính cơ đấy, người lính mà lại nói dối, anh đã biết mình đã sai lầm như thế nào chưa?"

Thiệu Thịnh không tin lời anh nói.

Nửa câu nửa chữ Bàng Phi nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng anh, và nửa câu nửa chữ anh nói ra đều không hổ thẹn với lương tâm.

Câu nói của Thiệu Thịnh lúc này làm cho anh đột nhiên rơi vào trạng thái lưỡng lự, đúng vậy, anh không nên nói dối, như thế thì không phải là điều mà một người lính nên làm. Nếu mà lấy khẩu cung của An Kiến Sơn thì anh đã không còn con đường sống rồi.

Có những lúc nói dối không phải là để hại người, mà là để cứu người.

Theo những gì mà anh cảm nhận được thì An Kiến Sơn không phải là một tên tội phạm đơn giản, vì vậy, trước sau anh cũng kiên trì như một: "Thực sự là tôi đã vô tình mà phát hiện ra, anh tin hay không tin thì cũng vẫn là như vậy thôi."

Đối với vấn đề này, Thiệu Thịnh không bối rối lắm, bởi vì anh tin trong con người Bàng Phi vẫn còn có nhiệt huyết của một người lính, có lẽ đúng thật là anh chỉ vô tình phát hiện, đã làm cho nhiệt huyết nhập ngũ trong anh trỗi dậy, như vậy thì sau này mới có tất cả.

Những điều này đều không quan trọng, trong lòng anh đều đã có những tính toán, dự định rồi. Bây giờ, điều mà anh quan tâm nhất chính là thân thế của Bàng Phi.

Ngay cả đội trưởng bộ đội đặc chủng quân khu Đông Nam cũng không có cách nào để khai thác thêm tin tức từ Bàng Phi, người này, đã hoàn toàn khiến anh có hứng thú.

Chỉ là, cho dù là anh đã tán gẫu với Bàng Phi như thế nào thì anh ta vẫn thản nhiên, vô cảm, không nóng, không lạnh, cái gì nên trả lời thì anh trả lời, cái gì không nên trả lời thì đến nửa chữ anh cũng không hé răng.

Điều này khiến Thiệu Thịnh không còn cách nào khác, dù sao cũng không thể để Nữu cục trưởng cử tội anh, cũng không thể giam giữ anh ở đây cả đời, nói chung là anh muốn thả người ra, những nghi ngờ trong lòng anh cũng chỉ có thể lấy làm tiếc.

"Bây giờ thì tôi nghĩ tôi nên hỏi anh vài vấn đề."

Thiệu Thịnh đột nhiên ngẩng đầu lên với vẻ kinh ngạc, Bàng Phi như vậy mà cũng muốn hỏi anh vài vấn đề, điều này rất có ý nghĩa. "Anh hỏi đi."

"Các anh sớm đã biết nhóm người đó trốn trêи núi Ngưu Đầu rồi đúng không?"

Đây không phải là chuyện bí mật gì cả, thật ra cũng có thể trả lời: "Đúng."

"Trách nhiệm của các anh là dọa những người đó, các anh không thực sự muốn bắt bọn họ đúng không?"

Vấn đề mà anh hỏi là vấn đề rất nhạy cảm, Thiệu Thịnh không thể trả lời được.

Họ chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của cấp trêи là được, họ sẽ không đoán già đoán non thêm làm gì.

Thiệu Thịnh nhún vai, ra vẻ như chính anh cũng không thể trả lời được.

Điều này Bàng Phi cũng đã sớm đoán được, có điều thông qua cách phản ứng của Thiệu Thịnh thì anh có thể đoán ra rằng những dự đoán đó của mình cũng đúng đến bảy tám phần rồi.

Đây là mưu kế mà cấp trêи thường dùng, dùng mồi nhỏ để câu được cá lớn, đối phó với những tội phạm có tổ chức xuyên quốc gia hoặc là đối phó với những loại tội phạm khó lường thì sẽ luôn luôn cần dùng chiến lược giả vờ này.

Bàng Phi hỏi những thứ đó là vì muốn tìm kiếm chút chứng cứ để xác nhận thân phận của An Kiến Sơn, rốt cuộc thì anh ta với những phần tử phạm tội là một, đều là do tổ chức cử đi nằm vùng.

"Tôi có thể đi rồi chứ?" Bàng Phi hỏi.

Thiếu Thịnh thực sự không nỡ để Bàng Phi đi như vậy, một người tốt như vậy, thật là đáng tiếc.

Trong các quân khu lớn thì bộ đội đặc chủng quan khu Đông Nam vẫn có tiếng tăm lừng lẫy, anh đang lo lắng, hay là dùng thân phận của mình để cầu xin cho Bàng Phi, có thể cho để anh gia nhập làm người dưới quyền mình, như vậy thì tốt hơn rất nhiều.

Trước khi ở đây, anh còn muốn thăm dò xem Bàng Phi có ý đồ đó hay không: "Từ từ. Tôi không để ý đến nguyên nhân vì sao anh lại xuất ngũ, nhưng tôi rất thích con người như anh, một mình dũng cảm dám xông vào bên trong đối thủ, thậm chí phải một đấu với mười hai anh cũng không nao núng chút nào, bản lĩnh và tài nghệ của anh thật thâm hậu. Người tài như vậy mà lại bị mai một qua năm tháng ở cái khu phố hầu hết đều coi trọng vật chất, thực dụng này thì thực sự là rất đáng tiếc."

"Nếu tôi có cách giúp anh nhập ngũ một lần nữa, anh có đồng ý trở thành một tướng soái dưới trướng tôi không?"

Lại được nhập ngũ, điều này thực sự rất có sức hấp dẫn.

Cuộc đời được nhập ngũ rồi lại bị xuất ngũ, chuyện này chính là nỗi đau mà Bàng Phi luôn canh cánh trong lòng, lúc đặt bút lưu lại những kí ức đẹp đẽ cuối cùng của cuộc đời làm lính đầy tiếc nuối như vậy, đó quả thực là một chuyện khiến người ta khó có thể quên đi được.

Không phải là anh không nghĩ đến việc nếu như có cơ hội được lựa chọn có nhập ngũ có nhập ngũ một lần nữa hay không, hay nếu tổ chức cần thì anh có đích thân trở về với đại gia định không. Nhưng đến khi cơ hội đến trước mặt thì anh lại có chút sợ hãi.

Những chuyện mà chỉ phù hợp nghĩ ở trong đầu, bây giờ thành hiện thực rồi lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

"Không cần đâu." Dường như Bằng Phi đã dùng hết sức lực để nói ra những lời đó.

Thiều Thịnh không khỏi cảm thấy như vừa bị mất đi thứ gì đó, bao nhiêu người muốn vào đội của anh ta, chen chúc đến sứt đầu mẻ trán cũng không được, thế mà đằng này đích thân anh mời, Bằng Phi lại từ chối, thật tiếc cho một người tài như vậy!

Bằng Phi tự mình đeo khăn bịt mắt, một người bình thường như anh không có tư cách để biết những những bí mật quân sự.

Thiệu Thịnh không làm gì được nữa, đành bảo người đưa anh trở về.

Đúng lúc đó, bên này Nữu Thành Tích cũng nhận được mệnh lệnh là có thể thả Thời Phong rồi.

Thời Phong ở trong này nhưng đã hỏi han một lượt về mười tám đời nhà Thiệu Thịnh, hai người vừa mới gặp mặt nhau thì anh ta ngay lập tức sợ hãi, gọi Thiệu Thịnh, Thiệu Thịnh, thân thiết khỏi bàn luôn.

Đúng là nực cười mà, người ta đường đường là đội trưởng đội bộ đội đặc chủng quân khu Đông Nam, chọc giận anh một cái là đã đủ để anh ăn đủ rồi.

Lần này, mục đích mà Thiệu Thịnh đến tìm Thời Phong là vì chuyện của Bàng Phi: "Ngày trước anh và Bàng Phi cùng trong một quân khu phải không?"

"Lúc mới nhập ngũ thì đúng là như thế."

"Hãy nói tất cả những gì anh biết về Bàng Phi đi." Thiệu Thịnh nói.

Thời Phong cất lên "À", không hiểu vì sao, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh đã hiểu tấm lòng của vị đội trưởng này.

Sớm đã được nghe nói rằng bộ đội đặc chủng quân khu Đông Nam lợi hại đều là nhờ có đội trưởng Thiệu Thịnh có con mắt nhìn người tinh tường, những tướng soái mà anh có thể thu phục được đều được xếp vào hạng nhân tài, sau này đều muốn gia nhập Chính quân khu.

Thân phận thần bí và bản lĩnh cao cường như Bàng Phi, chẳng trách nào mà Thiệu Thịnh lại muốn nhận anh.

Thời Phong cũng hi vọng Bàng Phi có thể nắm bắt lấy cơ hội này, lập tức thao thao bất tuyệt nói ra tất cả những gì mà mình thấy, tất cả những gì nghe được, và tất cả những gì mình biết.

"Nói như thế nghĩa là anh ta bị trục xuất khỏi quân ngũ đúng không?" Thiệu Thịnh vừa hỏi vừa cười.

Thời Phong gật đầu: "Thực ra không phải tất cả đều do anh ta, cũng tại bản thân tôi quá nhỏ nhen, không nên đưa ân oán cá nhân vào trong chiến đấu, đi ngược lại với quy định trong quân đội, nên bị trục xuất khỏi quân ngũ không là một sự trừng phạt thích đáng."

"Anh nói thế này thật sự không giống với một người nhỏ nhen chút nào hết. Có thể thấy anh rất kính trọng Bàng Phi, nói thật, tôi cũng rất thích anh ta. Nói thật với anh, tôi có ý muốn thu nạp anh ta vào đội của mình, nhưng dường như anh ta không muốn như vậy, anh giúp tôi khuyên nhủ anh ta nhé."

Đúng như dự đoán, nhưng khi chính tai nghe thấy thì vẫn có cảm giác rung động rất khác, lúc này, Thời Phong gật đầu lia lịa: "Được, được, khi trở về tôi sẽ tích cực khuyên nhủ anh ta."

Thiệu Thịnh nhìn Thời Phong, ánh mắt có vẻ như rất vui, đúng lúc đó đã để lại một câu "Anh cũng khá đấy", bởi vì câu nói này mà Thời Phong cũng cảm thấy mình cũng có hi vọng được trở lại quân ngũ, quả thực điều này đã làm cho anh vui mừng tột độ.

Việc kinh doanh tốt như nào đi chăng nữa, dù có kiếm được nhiều tiền đến mức nào đi nữa thì cũng không thể sánh được với cảm giác vui sướиɠ này.

Quân đội, nhiệt huyết, bộ đội đặc chủng...

Đó mới là những lí tưởng và mơ ước của anh, đó mới là cuộc sống mà anh muốn theo đuổi!

Thà là Thời Phong mang theo những hi vọng và sự tin tưởng ủy thác của Thiệu Thịnh còn hơn là thể hiện ra hết những mong muốn, nguyện vọng của bản thân. "Anh Bàng, bản lĩnh, trình độ của anh tốt như vậy mà lại ở trong thành phố này thì thật là lãng phí, chí hướng của người quân tử ở bốn phương, chúng ta nên ra trận giết giặc cống hiến cho Tổ quốc, nên giống như những anh hùng trong phim, bảo vệ đất nước, làm nên sự nghiệp lớn, như vậy cuộc đời này mới không còn điều gì đáng tiếc nữa."

Mặc kệ anh nói cái gì, Bàng Phi từ đầu tới cuối đều không trả lời câu nào, như là anh không nghe thấy gì vậy.

Thời Phong nóng nảy, nổi giận: "Anh Bàng, anh hãy nói gì đó đi."

"Cậu vừa đến tôi đã nói với cậu rồi, là do tôi không có khả năng quay lại, là do cậu không nghe, vậy nên không nói nhiều ở đây nữa." Bàng Phi tự rót cho mình một chén rượu.

Thời Phong gãi đầu, vô cùng khó hiểu: "Anh Bàng, tôi thấy anh cũng rất khó quên được cuộc sống trước đây, tại sao bây giờ cơ hội đến trước mắt thì anh lại sợ hãi như vậy. Là vì luyến tiếc cuộc sống ở đây sao, hay là vì lo lắng cho người nhà, hay là..."

"Cậu đừng đoán mò nữa, tôi có lí do riêng của tôi." Bàng Phi chau mày lại.

Làm sao mà Thời Phong có thể không biết rằng chắc chắn anh đang có nỗi khổ tâm của riêng anh, nhưng hết lần này đến lần khác Bàng Phi đều không chịu nói ra, anh lại càng muốn biết, càng muốn làm cho rõ ràng. anh nghĩ ngợi một chút: "Anh Bàng, có phải vì An Dao mà anh không nỡ rời khỏi nơi này không?"

Bàng Phi có chút run rẩy, sợ hãi, không phải là vì Thời Phong đã nói trúng tim đen mà thực ra anh đã nghĩ đến một chuyện khác.

Trong khoảng thời gian mà bản thân bị giam giữ, An Dao có lo lắng cho anh dù chỉ là một chút không?

Chỉ là một chi tiết rất nhỏ nảy ra trong đầu mà đã làm cho anh trong một khoảnh khắc trầm lặng ngắn ngủi đã nghĩ rằng mình đã đoán sai, trong lòng anh không khỏi thở dài, thì ra thì Bằng Phi cũng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân.